Bạn đang xem bài viết Fic Yunjae – Hồng Thanh được cập nhật mới nhất trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Chap 22: Han Jul
“ Em sao vậy?”
Mấy ngày nay thấy cậu không có tinh thần, lại hay lo lắng như vậy, không nhẽ mấy ngày anh đi công tác có chuyện gì xảy ra sao
“ Em… Yun Ho, mấy ngày nay Han Jul đều ghé đến chỗ SuSu, cô ấy hình như muốn lấy lại SuSu khỏi em, em phải làm sao đây?”
Kể ra đã hơn 1 tuần nay, Han Jul đều đến chơi với SuSu, mà bé con còn nhỏ như vậy sẽ không hiểu được cảm xúc của cậu, mà cậu cũng không thể bắt ép nó không được chơi với mẹ nó được. Nhưng nếu cứ tình trạng này, cậu sợ có ngày Han Jul sẽ ôm bé ra khỏi vòng tay cậu…Cậu làm sao chịu được điều ấy chứ?
“ Sao lại như vậy? Cô ta không phải có gia đình riêng rồi sao ? »
Anh nhíu mày suy nghĩ, cớ gì đang yên đang lành lại nhắm vào SuSu chứ, người đàn ông kia có biết chuyện này không ?
« Nghe bảo bị sẩy thai, sau này không thể sinh con được, em cũng không biết nhưng mà nếu Han Jul thật sự có ý định cướp SuSu thì làm sao đây ? Cô ấy là mẹ của SuSu… em em… không thể mất con ! »
Anh biết cậu luôn coi SuSu như tính mạng của mình vậy, nên chỉ cần việc gì đụng đến SuSu cậu đều ăn không ngon ngủ không yên, mà lần này vấn đề lại quá lớn. Anh tuy không học luật nhưng một chút cơ bản vẫn có thể biết được, cậu và Han Jul không có ràng buộc pháp luật mà có con với nhau, nếu đưa ra tòa lợi thế lúc nào cũng nghiêng về người mẹ. Tuy nhiên anh sẽ không để Han Jul dễ dàng cướp đi SuSu, cướp đi cuộc sống hạnh phúc hiện tại của gia đình anh.
“ Em lo lắm, chiều nay mình đi đón con sớm 1 chút sau xin phép cho nó nghỉ mấy ngày được không? Em sợ Han Jul cứ thế bế bé con đi luôn, em…”
“ Được, chiều chúng ta cùng đi đón SuSu, nếu gặp Han Jul chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn luôn, SuSu sẽ không rời em đâu, đừng suy nghĩ linh tinh nữa”
“ Uhm”
Được anh an ủi, cậu cũng bớt lo nhiều, nhưng đầu cậu vẫn không thể buông rơi cái vấn đề này được, SuSu bé bỏng của cậu bé con cậu coi trọng hơn cả tính mạng mình……
……………………
Có thể nhiều người không hiểu vì sao Han Jul lại bỗng nhiên muốn có SuSu, vì sao hồi xưa ghét bỏ bé con như vậy mà giờ lại tỏ vẻ thân thiết gần gũi? Thực ra chính bản thân cô cũng đang rất rối loạn, hồi trước vì những đau đớn, khổ nhọc vì việc sinh con mà việc học cô cũng phải từ bỏ, rồi sau đó vì sinh con mà vóc dáng không còn đạt chuẩn để đi làm người mẫu… tất cả đều vì đứa bé đó mà cô mất hết ước mơ từ nhỏ của mình thì nói sao cô lại không ghét cay ghét đắng. Với lại hồi ấy cô chỉ là cô gái 21-22 tuổi đang trong cái tuổi nổi loạn, tuổi đam mê và yêu thích bản thân nên việc có con lúc ấy đối với cô chính là trở ngại, mà cô đến lúc vấp vào mới hoảng hốt phát hiện ra mình đã ngu ngốc, đã điên khùng đến mức nào khi tự ý đòi lấy chồng, sinh con khi chính bản thân mình chả hiểu việc đó quan trọng và phức tạp đến mức nào. Hồi ấy nhìn thấy 1 Kim Jae Joong nhu thuận nhút nhát cô thật rất muốn bắt nạt, rồi từ từ lại muốn chiếm hữu, muốn có cảm giác chiến thắng khi liên tục bị cậu từ chối và trốn tránh. Cô thậm chí không từ thủ đoạn để có được cậu trai vừa xinh đẹp vừa dễ bắt nạt như vậy. Đến tận bây giờ, khi nhìn lại mọi chuyện cô không biết hồi ấy cô có yêu cậu không nữa, hay chỉ vì cảm giác thích thú mà khiến cậu thuộc về cô, cô chỉ biết sau đó cô càng ngày càng lạnh nhạt, càng chán ghét cậu và cả con trai của cả hai nữa.
Còn bây giờ, khi lấy được người chồng ưng ý cũng đã qua cái tuổi nổi loạn, sự nghiệp cũng đã ổn định cô lại trở thành người vợ ngoan đúng nghĩa, cũng rất háo hức chờ mong đứa con bé nhỏ của mình ra đời, nhưng cô lại chẳng thể ngờ được chỉ vì bước hụt 1 bước chân mà cô đã mất đi thiên thần bé nhỏ ấy, cô lại càng đau lòng hơn khi bác sĩ bảo sau này cơ hội sinh con của cô thật khó, rất rất khó để có thể có thai chứ đùng nói đến sinh em bé.
Tuy rằng chồng cô nói rằng anh chỉ cần có cô, không có con cũng không sao nhưng làm sao lại như vậy được, vợ chồng sống với nhau dù hạnh phúc thế nào cũng sẽ không trọn vẹn khi không có đứa con minh chứng cho hạnh phúc của họ.
Thời gian tĩnh dưỡng ở nhà, cô lại nhớ đến đứa con bị cô lạnh nhạt kia, đứa bé ấy trong trí nhớ của cô khá bụ bẫm, giống Jae Joong nhiều lắm nên khuôn mặt nhìn rất khả ái, tuy nhiên trước đây với cô lại rất đáng ghét. Đôi khi cô nghĩ, có phải vì trước đây cô ghét bỏ đứa con đầu tiên nhiều như thế nên ông trời mới không dám đưa đứa thứ 2 cho cô không?Vì sao khi cô chờ mong thiên thần nhỏ này ra đời, khi đã bầu tháng thứ 4 rồi vẫn có thể sẩy thai, đứa con gái cô cẩn thận nâng niu ấy vậy mà lại bỏ rơi cô.
Cũng trong khoảng thời gian này cô đã lén đi nhìn SuSu, bị cậu bắt gặp, cấm cản cô vẫn không ngưng được mà đi nhìn nó… rồi đến khi chồng cô đi theo và phát hiện…
Vì vậy, sau khi nói rõ chuyện với chồng, cũng như thẳng thắn nói chuyện với Jae Joong và Yun Ho, cô đã quyết định nhờ pháp luật phân xử. Cô muốn SuSu về ở với cô, đứa con này rất ngoan, rất vui vẻ, cô chỉ mới đến chơi cũng mấy ngày thôi mà tâm trạng cũng đã tốt lên rất nhiều.
…………….
“ Cậu làm luật sư cho Han Jul?”
Yoo Chun ái ngại nhìn cậu, lúc ấy mẹ chỉ nói là vụ kiện của di park nên cậu mới nhận lời, ai ngờ đến khi tài liệu đến tay mới biết là vụ tranh chấp quyền nuôi con giữa han Jul và Jae Joong chứ? Haizzz
“ Thôi… tớ tìm người khác vậy!”
Cậu hơi buồn khi không thể nhờ được Yoo Chun, về lĩnh vực này Yoo Chun đang là 1 luật sư có tiếng, Han Jul thật nhanh tay, cô ấy hẳn đã lên kế hoạch hết rồi.
“ Uhm, tớ có thể giới thiệu cho cậu mấy đồng nghiệp…”
“ Jae Joong..”
Mặc kệ Yoo Chun gọi, cậu đã không còn khí lực để nói chuyện rồi, mọi bất lợi đều roi về phía cậu, cậu phải làm sao đây??
“ SuSu pâp của con về rồi này!”
Chang Min mở cửa liền thấy khuôn mặt đầy tâm sự của cậu, “ Anh có chuyện gì không vui à?”
“ Uhm.. Anh cũng không giấu cậu, anh và mẹ của SuSu đang tranh chấp quyền nuôi con, bất lợi lại nghiêng về phía anh, mà luật sư anh vẫn chưa tìm được ai có thể đảm bảo thắng kiện… haizz cậu nói xem, anh sao lại không lo chứ!”
Cậu ảo não nhìn Chang Min, sau lại cố mỉm cười khi thấy bé con đang chạy lại gần cậu
“ Anh lo làm gì, để đấy em lo cho, tưởng chuyện gì to tát chứ?”
“ Cậu lo cho anh được cái gì?”
Bế bé con lên, cậu biết Chang Min rất tốt nhưng mà Chang Min không phải luật sư nha làm sao giúp cậu đây?
“ Anh hình như có chút khinh thường em? Được rồi danh thiếp của em đây, tuy vấn đề này không phải sở trường của em nhưng em sẽ làm hết sức mình, anh về tập hợp những tài liệu đang có rồi đưa qua cho em, em nhận vụ này cho, chỉ cần bao em ăn từ giờ đến khí thắng kiện là được
“ Ahh…!!”
Nhìn danh thiếp Chang Min đưa cậu có chút ngẩn người, nhóc này cư nhiên là luật sư kinh tế, cậu còn nghĩ nhóc này đang học đại học chứ? Thật đúng là không thể nhìn vẻ ngoài mà đoán được nha
“ Sao nào, anh không tin em?”
Chang Min thấy biểu cảm của cậu liền biết trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì
“ Yên tâm, nhìn anh và SuSu em đã biết vụ này em nhận tất nhiên sẽ thắng, anh nhớ nấu nhiều chút, trưa tới giờ em chưa ăn”
“ Được, anh về trước chuẩn bị!”
End Chap 21.
Đời Không Như Fic
Author: shinjimin
Pairing:kaihun
Gerne: pink, crack
Ratting: K
Lấy cảm hứng từ cái này và cái này :3
Begin~
“Sehun!” Jongin nói vọng từ ngoài phòng khách vào.
“Ừ”
“Sehun!”
“Tao đây, có gì nói luôn đi” Vẫn chả có đứa nào chịu rời khỏi chỗ của nó.
“Ra đây tao bảo”
“Tao đang bận, nói luôn đê”
“Mày thì bận cái khỉ gì?”
“Ra đây chơi game với tao. Chơi một mình tao chán!”
“Ờ, lúc khác đi, tao bận” Đấy, biết mà, thằng bạn nó không ngủ thì chỉ có ăn, mà không ăn thì chỉ có rủ nó chơi điện tử mà thôi, thật là rảnh rỗi mà.
“Má mày, đang làm cái mẹ gì đấy?” Jongin bực mình, xông thẳng vào phòng nó, kéo xệch cái màn hình ra trước mặt mình.“…”
“…” Thằng nhóc tóc vàng trợn trừng mắt, hết nhìn thằng kia rồi lại nhìn màn hình máy tính của nó, dường như không thể tin vào mắt mình.
“…”
“…”
“Mày nhìn vừa thôi, thủng mặt tao” Không chịu nổi cái vẻ mặt điên điên khùng khùng của thằng bạn mình, nó đẩy thằng kia sang một bên, tiếp tục dán mắt vào máy tính, mà thực ra cũng chẳng hiểu nó có biết mình đang làm gì không nữa.
“Ha ha ha ….ha ha ha…” Jongin sau khi bừng tình khỏi cơn sốc thì lăn bò ra mà cười.
“Cười cài gì mà cười? Thằng điên kia, tao bảo mày không cười nữa cơ mà” Sehun bực mình, túm cổ áo thằng kia, không cho nó lăn hết bên này sang bên kia nữa.
“Hờ hờ .. hờ hờ… Má mày… tao biết mày gái tính…, nhưng không phải.. hờ hờ… gái tính đến mức ngồi đọc ngôn tình đấy chứ?”
“Có mày là cái thằng gái tính í” Sehun lườm thằng bạn nó đến cháy cả mặt.
“Ờ, tao gái tính, nhưng mà có thằng còn phải nằm dưới thằng gái tính cơ” Thằng bạn nó nhếch khoé miệng, vẻ mặt như sói già sắp ăn được thịt heo.
“Má mày… tại bố mày có máu buồn thôi. Mày toàn … mà không thèm nhắc nữa. Bố không đọc ngôn tình, fanfic mà mày” Nó thẳng chân đạp thằng kia xuống đất.
“Có gì khác?”
“Ngôn tình viết về đứa nào tao đếch biết, nhưng mà fanfic viết về mày”
“Rồi sao?”
“Đếch sao cả.” Nó dừng một tẹo, vẻ mặt ngẫm nghĩ. “Mà fanfic viết về mày mà có giống mày đếch đâu, là lấy tên mày nhưng mà tả về một thằng vừa đẹp trai, vừa nhảy giỏi còn ôn nhu nữa, tóm lại là đếch giống mày!”
“Tao còn chưa đủ đẹp trai, nhảy giỏi cho mày ngắm à?”
“Bố mày mà phải ngắm mày á? Không thèm nhá”
“Cứ cho là thế đi, nữ chính là ai?” Thằng kia tỏ vẻ quan tâm, ngồi khoanh chân ngoan ngoãn hỏi chuyện.
“Là mày” Nó tỉnh bơ, cười sáng lạng.
“Đừng bảo nam chính là mày nhá” Jongin nhăn mặt nhìn cái vẻ thích thú trên mặt thằng kia.
“Mày cũng có lúc thông minh phết” Nó cười toe.
“…” Thằng tóc vàng mặt mày nhăn nhúm, mười phần thì mười một phần đen, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
———
“Ê Jongin!”
“Gì?”
“Mày quay ra đây xem nào?”
“Mày nói luôn đi!”
“Quay ra đây thử xem nào? Có biết Jongin trong fic đáng yêu thế nào không? Tao gọi là quay ra, còn làm mấy trò dễ thương đấy!”
“Đếch phải tao!” Thằng tóc vàng quay ra nhìn thằng kia, còn cười nhe đủ cả hai mươi mấy cái răng của nó ra nữa. “Mà chả biết đứa nào khó chịu vì tao làm aegyo đâu”
“Vì cái mặt của mày lúc làm aegyo quá ngu ngốc thôi”
“Chứ không phải mày ghen vì tao hay làm aegyo với Kyungsoo để đòi ăn đêm hả?”
“Không phải!”
“Tao nói chỉ có chuẩn thôi nhá, tao đi guốc trong bụng mày rồi”
“Mày chả bao giờ đáng yêu được như trong fic”
“Vì tao là con trai, và tao không dễ thương. Là nam tính!”
“Mày cũng chỉ là chó con thôi” Nó lầm bầm quay đi, thằng bạn nó đúng là không lúc nào hết đáng ghét, nó thật không hiểu làm thế nào mà một thằng đẹp trai như nó lại gắn liền với một thằng đáng ghét như Jongin.——-“Jongin!”
“Sao?”
“Sao lại có người ôn nhu như vậy chứ?”
“Mày đang nói cái mèo gì đấy?”
“Trong fic mày đã nấu cháo cho tao ăn lúc ốm đấy”
“Ờ. Rồi sao?”
“Còn nắm tay tao cho vào túi áo khoác cho đỡ lạnh nữa”
“Rồi sao?”
“Còn hát ru cho tao lúc tao mất ngủ nữa”
“Mày bị mất ngủ à?”
“Không”
“Trời đang lạnh à?”
“Đang là 300 có lẻ, mày nghĩ là lạnh à?”
“Thế mày bị ốm à?”
“Tao vẫn khoẻ, trừ việc ngồi nghe mày hỏi vớ vẩn”
“Thế mày kể tao nghe cái fic của mày để làm cái gì hả?”
“Thộn như mày còn lâu mới hiểu” Nó thở dài, trở lại với mấy cái fic và tiếp tục mơ tưởng…
Im lặng…
Im lặng…
Im… à không, có tiếng thằng dở hơi nào đó đang cười khúc khích.
Vẫn đang cười khúc khích
Vẫn chưa chịu ngừng cười…
“Sehun! Mày bị gì mà cười lắm thế?”
Vẫn đang cười khúc khích
“Mày dám xem phim con heo một mình hả?”
“Đầu óc mày đúng là đen xì như màu da của mày, Jongin ạ”
“Bố mày không đen”
“Da mày trắng đến nỗi fan tả mày là một con mèo lông đen ha ha ha….” Nó chỉ vừa mới ngừng cười và giờ lăn luôn lên giường
để cười tiếp.
“Ờm” Nếu không phải đang chơi game, Jongin dám chắc nó đã vớ lấy cái gối, hay cái chăn nào đó mà chùm thằng kia lại và cho nó một trận nhừ tử.
“Và fan tả mày là mèo con của tao…” Nó ngân nga sau khi đã lăn lộn vài vòng trên giường để cười và đưa tay xoa đầu thằng bạn. “Mèo con nini đáng yêu của tao”
“Tao sẽ cho mày một trận nếu mày không ngừng kể nển về đống fanfic biến thái của mày”
“Cứ thử xem, nini đáng yêu”
Chỉ vài giây sau đó Sehun thấy nó bị đè ra giường, giãy dụa và không ngừng cười được…
——-
“Mày kể cái đống fic sến súa kia cho tao nghe làm gì?”
“Để mày học tập mà làm theo, đồ chậm hiểu”
“Em chỉ được nhìn một mình anh, hôn một mình anh và yêu một mình anh thôi nghe không?”
“Mày đang nói cái mẹ gì đấy?”
“Mày thấy tao hợp với cái kiểu sến súa đấy hả?”
“Không”
“Thế đừng có bắt tao học theo mấy cái fic của mày”
“Không! đồ chậm hiểu!”
“Sao mày bảo tao chậm hiểu?”
“Bởi vì mày chậm hiểu”
“Thế không lẽ mày bắt tao làm mèo con của mày? Tao là người, thế quái nào mà làm mèo được?”
“Tao bảo mày chậm hiểu thật không sai mà”
“Thế ý mày là gì? Nói toẹt ra đi”
“Ý tao là mày cho tao nằm trên đi”
“Mày cứ thử đè được thằng gái tính như tao rồi nói tiếp nhá”
End
Share this:
Like this:
Số lượt thích
Đang tải…
Đọc Yunjae Long Thương Truyện Full
“Vâng!” Lặng lẽ thu lại con diều, dáng tươi cười vẫn như cũ, chỉ là đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Khó khăn bò lên bờ sông, đến cuối cũng vẫn không buông con diều trong tay ra, cho dù nó đã không được thiếu gia bọn họ cần nữa rồi.Bàn tay nhỏ xoa nắn đôi chân cứng ngắc, hi vọng có thể không lạnh như vậy. Gió nhẹ thổi qua, mới phát hiện y phục của mình đã ướt một mảng lớn.
“Nhanh lên!” Nơi không xa là tiếng kêu gào của Thái tử điện hạ.
“Vâng! Vâng!”
Vội vàng tìm kiếm giày của mình, lại phát hiện không biết lúc nào, cậu đã chỉ còn lại một chiếc trơ trọi. Vẫn nắm lấy con diều mà không ai cần đó, chậm rãi mà đem nó thả vào dòng sông, trôi đi theo con sóng.
Cầm lấy chiếc giày duy nhất bên cạnh, vội vội vàng vàng hướng về chỗ đoàn người chạy đến, tuy hai chân vẫn rất đau.
Mọi thứ giống như không có gì xảy ra, chỉ là một con diều được chủ nhân yêu thích bị ruồng bỏ rồi, ai cũng sẽ không chú ý đến tên tiểu phó vì chủ nhân mà trong ngày đông xuống sông nhặt diều – Tại Trung.
Đuổi theo thân ảnh của thiếu gia, ai cũng sẽ không để ý đến cậu tiểu phó gầy yếu này.
Tại Trung, một người từ lúc ra đời đã bị vứt bỏ tại khu bình dân thấp hèn nhất của Long Triều quốc, ai cũng không biết cậu tên gì, cậu là con của ai, bèn gọi là Tại Trung.
Năm 6 tuổi bị bọn buôn người bán vào Tể tướng phủ, từ đó liền đi theo thiếu gia lớn hơn mình 1 tuổi.
Tại Trung không có sự tuấn mỹ của thiếu gia, có được chỉ là thân thể gầy yếu, còn có khuôn mặt không được coi là xinh đẹp, duy nhất có thể được người khen ngợi lại là một mái tóc đen nhánh.
Có người từng hỏi qua Tại Trung, có hay không ghen tỵ với Hy Triệt thiếu gia mãi mãi ở phía trước mình, Tại Trung chỉ là cười cười, “Ai cũng có mệnh của riêng mình, Tại Trung chỉ là một hạ nhân, không có quyền so với thiếu gia. Huống chi, Tại Trung có thể viết chữ xem sách, đều là thiếu gia cho, Tại Trung không tham!”
Tại Trung xác thực không tham, không tham tài, không tham lạc, chỉ vì giấc mộng trong tim mà sống…
Chỉ là, về sau, Tại Trung đã có tên mới mới biết, giấc mộng của mình rất xa vời, xa đến cả bản thân cũng đang cảm thán, si nhân nói mộng. Người si mãi mãi đang nói mộng!
.
Nơi có được ánh sáng mặt trời đến cuối cùng vẫn có góc âm u!
“Long thần của ta, ngươi có nhớ lời nguyền của ta, ta sẽ khiến con trai ngươi lên trời không lối, xuống đất không xong, đây là báo ứng của ngươi với ta……..xoẹt……..!”
Mọi thứ đều là mờ tối, không có đầy đủ dương quang, chỉ có không khí âm lạnh và lời nguyền dơ bẩn!
Cái gì là tình yêu?
Không biết.
Tại sao lại yêu?
Không hiểu.
Yêu hắn cái gì?
Không rõ.
Cái gì đáng để ngươi yêu?
Tình yêu cho ngươi có được những gì?
Ngươi muốn tình yêu cho ngươi những gì?
Không biết, không hiểu, không rõ, có thêm nhiều vấn đề thì vẫn là phủ định, nếu như có thể cho được câu trả lời chính xác, đó có lẽ vốn không phải tình yêu!
Vậy tình yêu rốt cuộc là cái gì?
Ai cũng không biết, ai cũng không hiểu!
Lẳng lặng chờ đợi, lặng lẽ trông coi, không muốn đi tranh đoạt tình yêu của ngài, không kì vọng trong lòng của ngài sẽ có hình bóng của mình, chỉ là muốn ở một góc nhìn ngài cười, nhìn ngài vui vẻ.
Chỉ là mọi thứ đều đang thay đổi, thay đổi đến khó mà kiểm soát, thay đổi đến vô lực để phản kháng!
Ngày đông năm đó, không có tiếng cầm của thiếu gia, vì thiếu gia cùng con gái của Thượng thư đại nhân đi du ngoạn rồi!
Đêm tĩnh lặng, trong viện vốn không nên có ai xuất hiện, một người lại đến!
“Điện hạ!” Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo say bí tỉ, trên khuôn mặt trắng bệch một mạt đỏ ửng.
“Cậu ấy đâu?” Ánh mắt bén nhọn, trên gương mặt tuấn mỹ là một mảng tiêu sát!
“Hy Triệt thiếu gia đi, đi……..bồi Hồng tiểu thư rồi!” Lúng túng khép lại quần áo đơn bạc.
“Haha~ Cậu ấy đi bồi nữ nhân đó rồi! Vậy ngươi bồi ta đi!”Không có báo trước mà ôm lấy Tại Trung, điên cuồng đột kích người hầu vô tội.
Bản năng muốn giãy giụa, cơ thể gầy yếu hoàn toàn không có chỗ phản kháng!
Từ bỏ giãy giụa, suy sụp mặc ý nam nhân trên thân đoạt lấy mọi thứ.
“Ta yêu ngươi!”
Khi ngài nói ra ái ý đối với mình, khi ngài dịu dàng hôn cơ thể mình, khi ngài gắt gao ôm lấy mình, là phải chăng có thể kì vọng, ngài là yêu ta!?
“Hy Triệt, ta sẽ không đem cậu cho người khác! Cậu là Long thần của ta!”
Không, ta không có nghe thấy. Phải, ngài là yêu ta, ngài vốn không có đem ta làm thế thân của thiếu gia, không có, ngài hiện giờ ôm là ta, không phải Hy Triệt thiếu gia!
Giả vờ không nghe thấy, phải, ngài không có nói ra câu đó!
Lừa mình dối người nói với bản thân nam nhân trên người mình này là yêu mình.
Cho nên Tại Trung cười rồi, cười đến rực rỡ như thế, rực rỡ lóe lên lệ quang!
Hạnh phúc không?
Hạnh phúc.
Chỉ là hạnh phúc giống như hạt sương rạng sáng, không thể nhìn thấy mặt trời sau khi trời sáng.
Mặt trời hiện ra rồi, ngài là chói mắt đến vậy, đến mức khiến người cảm giác được đau khổ!
“Bốp~!”
Cái đau kịch liệt khiến Tại Trung từ trong giấc mộng của cậu tỉnh dậy, nhìn thấy là sự kinh ngạc của thiếu gia, cái trừng mắt của điện hạ, sự miệt thị của lão gia và hạ nhân.
“Đây chính là tình yêu của ngài?” Khinh miệt mà nói ra, thiếu gia cao cao tại thượng, đối diện với điện hạ vẫn cao cao tại thượng.
“Không, không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Đúng á, không phải như ta nghĩ, nhưng lại là ta nhìn thấy.”
Thái tử chật vật, vô lực giải thích.
“Là hắn câu dẫn ta, là hắn, là hắn kéo ta đã say rượu lên giường!” Phẫn nộ muốn tìm lấy cơ hội, đem Tại Trung vẫn còn đang trong sự kinh sợ lôi xuống giường, “Ai cho ngươi ngủ trên giường, tiện nhân dơ bẩn! Ta làm sao có thể yêu một tiện nhân!”
Nhìn giường cao cao, người cao cao, mọi vật cao cao, thì ra mình cả giường của chủ nhân cũng không thể chạm, thì ra mình ti tiện như vậy. Chẳng trách bản thân nằm thấy giấc mộng đẹp, vì bản thân ti tiện lên giường của chủ nhân.
Tại Trung quần áo tả tơi lẳng lặng quỳ trên mặt đất âm lạnh. Lạnh? Không! Không bằng tâm lạnh! Đau? Không! Không bằng tâm đau!
Hờ hững tiếp nhận an bài của chủ nhân, lảo đảo rời đi, có lẽ là nhân từ của thiếu gia, không có đem mình trục xuất khỏi cửa, chỉ là để mình đóng cửa suy ngẫm.
Phải chăng có hạnh phúc rồi mới biết thất vọng đáng sợ thế nào?
Phải chăng đến thiên đường rồi mới biết địa ngục sâu như thế nào?
Phải chăng có tâm rồi mới biết đau khổ của tan nát lòng?
Long ấn? Vuốt ve long ấn trước ngực, chẳng lẽ ta là Long vương, ta là con trai của đương triều Long vương, ta không phải nô bộc ti tiện, ta có huyết mạch cao quý? Ta là người cao quý, không phải tiện nhân! Điện hạ sẽ yêu ta, sẽ nhìn ta, ta là Long vương!
Lao ra đại môn vừa mới hợp lại, ta không phải tiện nhân, Thái tử ôm là ta, là ta, ta là Long vương!
Hưng phấn xông đến trước mặt những người đó, muốn bọn họ nhìn thấy ấn kí ngân sắc mỹ lệ trước ngực, đó là ấn kí của Long vương! Chương 3:
“Dẫn ấn!”
“Dẫn ấn!”
Không, là long ấn, kì lạ nhìn những người sắc mặt đại biến trước mắt, cúi đầu nhìn nhìn dấu ấn trước ngực.
Màu đen!
Màu đen của sự dữ tợn!
Giống như con giun dơ bẩn vướng víu trước khuôn ngực tuyết trắng!
Không, không đúng, nó nên là ngân sắc xinh đẹp, nó không là màu đen, không nên!
Bối rối nhìn điện hạ trước thân, nam nhân mình yêu sâu đậm.
“Điện hạ, điện hạ, nó là ngân sắc, nó thật sự là ngân sắc!”
Muốn đi kéo vạt áo của ngài, lại bị đôi chân cao quý đó giẫm trên mặt đất, “Ngươi là Dẫn nô?” Sự câm hận xông ra khỏi môi, “Ta cư nhiên lại cùng một dẫn nô lên giường!”
Không, không, không phải đâu, không phải đâu!
Điên cuồng lắc đầu, ta không phải là Dẫn nô, không phải!
Tại Trung muốn đem bàn tay bị giẫm thật xuống đất rút ra, nhưng góc đó rất dùng sức, gần như muốn đem bàn tay này giẫm nát.
Trên lưng là côn gậy không ngừng truyền đến, đau nhức giày vò Tại Trung, muốn trốn chạy, nhưng tay bị nam nhân đó giẫm. Dùng sức rút lấy bàn tay vẫn ở dưới chân kia, tận lực ẩn trốn như mưa rơi xuống, đau khổ muốn giải thích, muốn nói gì đó!
Tay giải phóng rồi, chỉ là đã huyết nhục lẫn lộn.
Không còn sức giãy giụa nữa, có lẽ chết như vậy cũng tốt, không cần nhìn thấy ngài dùng ánh mắt ti tiện nhìn mình, không cần lấy thân phận Dẫn nô sống trên đời!
“Đừng đánh nữa, thả hắn đi!”
Vẫn là nam nhân như thần tiên đó, cậu hẳn là Long thần, cậu là Long thần trong lòng điện hạ!
Tại Trung xụi lơ nằm trên đất mỉm cười, cười sự đáng cười của mình, cư nhiên lại cho rằng mình là Long thần, lại cho rằng mình có dòng máu thần thánh, lại kì vọng mình là cao quý.
Bị kéo ra khỏi Tể tướng phủ, bị vứt trên con phố âm u, trên người cái gì cũng không có, chỉ còn lại quần áo rách rưới và Dẫn ấn của sự dữ tợn!
Nhìn lên phồn tinh (sao dày đặc) cao cao tại thượng, bầu trời đen kịt thổi xuống đóa hoa tuyết, phải chăng được tuyết trắng bao trùm thì sẽ không có cơ thể dơ bẩn.
Lặng lẽ nhắm mắt lại, để hoa tuyết rơi lên người, lên đầu, lên chân, ngực, hoa tuyết hóa thành hạt sương trong suốt!
Trên đường, một Dẫn nô hèn mọn nằm trong góc đường âm u, đó là nước mắt của cậu, hay là tuyết đã tan? Chương 4:
Nếu ta là Long vương thật sự, các người phải chăng sẽ vì cái chết của ta mà khóc!
Nếu ta vẫn là người tên Tại Trung, các người phải chăng sẽ vì đau khổ của ta mà cảm thương!
Nhưng ta là Dẫn nô hèn mọn, các người nhất định sẽ vì cái chết của ta mà vui mừng!
Tại Trung không chết, sống như kì tích, chỉ là sốt cao, không ai biết vì sao cậu ấy còn không chết, không có người quan tâm cậu ấy phải chăng sẽ bệnh chết, thậm chí không có người để ý đến người đáng thương này.
Trên phố thêm một tên ăn mày ti tiện, chỉ là cậu vĩnh viễn cuộn mình ở trong góc đường đen tối, si si nhìn mọi thứ trước thân, không có dũng khí ngẩng đầu, vì cuộc sống của cậu, thân phận của cậu thấp kém như con sâu con kiến.
Từng thử qua tự sát, từ bỏ tất cả, nhưng mà, bất luận tự sát thế nào, bất luận ra sao, cậu đến cuối cùng cũng sẽ tỉnh lại, duy nhất chứng minh cậu từng muốn chết, là từng vết từng vết sẹo thương đó.
Trời xanh, vì sao không thể kết thúc cuộc sống thế này, vì sao cả chết cũng phải trở thành bố thí!
Dấu ấn trước ngực, không thời không khắc nào mà không đang chứng minh sự thấp hèn của bản thân, không dám ưỡn ngực, vì nó nặng trĩu như thế!
Lặng lẽ chờ đợi cái chết đến, bản thân mấy ngày không ăn, vì sao vẫn còn sống? Chẳng lẽ thật sự chứng minh câu nói nhất xú (hôi thối) vạn niên sao!
Tiếng xôn xao của chung quanh, náo nhiệt của chung quanh, không truyền vào tai Tại Trung, vì một người ngoan đạo chờ đợi cái chết, mọi thứ trên đời đều không quan trọng nữa rồi!
Trước khi bóng tối đến, một đôi giày tinh xảo xuất hiện trong mắt, Tại Trung yếu ớt nở nụ cười, trời xanh, kiếp sau để ta làm một đôi giày đi, một đôi giày không có tình cảm!
Bóng đêm nuốt chửng mọi thứ, nuốt chửng mọi cảm giác, mọi cảm xúc, tất cả mọi thứ, bao gồm tình yêu đối với người đó!
“Nó là con của ta!”Bình tĩnh nhìn hài tử mình mang về, đau lòng vuốt ve hài tử trong hôn mê, nhìn từng vết thương trên người cậu, Long vương là không thể tự sát, vì Long vương là thần thú, thượng thiên không cho phép thần thú tự tiện rời khỏi thế gian.
Con chịu khổ rồi, con của ta. Tại sao con lại lưu lạc ở góc phố? Nếu ta không cảm ứng được sự tồn tại của con, phải chăng con sẽ tiếp tục cuộc sống chán nản như vậy? Phải chăng con sẽ tiếp tục thử lấy cái chết?
“Tuyết Tinh, ngươi xác định cậu ấy phải chứ? Cậu ấy là tóc đen!”Sau lưng là Long triều thiên tử, Văn [Trịnh] Hách.
“Nó là ta mang thai 5 năm sinh ra, ta biết! Nó phải!”Long vương bình tĩnh phẫn nộ trừng mắt nhìn đương triều thiên tử.
Không có sự lạnh tĩnh trước kia, không có sự thanh lãnh trước kia, chỉ có sự đau lòng, phẫn nộ với cảnh ngộ của con!
“Đừng kích động!” Bất lực nhìn Long vương của mình phẫn nộ, biết rõ vị Long vương lấy lãnh tĩnh làm đầu này đang trong cơn tức giận, hảo tính khí mà khuyên, “Đừng kích động, ngươi nói phải thì phải, ngươi xem trước, ta đi để Duẫn Hạo đến xem Long vương tương lai của nó!”
Thức thời rút khỏi sương phòng, ngài mới không muốn làm pháo hôi (bia đỡ đạn) đâu. Tuy tính khí của Tuyết Tinh ôn hòa, nhưng dù sao cũng là một con thần long có thể ngao du trong vân hải, nếu không phải vận mệnh khiến cậu ấy trở thành Long vương, cậu ấy sẽ là một thần vật ngạo thị mọi thứ.
Tại sao bọn họ muốn đem con từ bên cạnh ta đoạt đi, thậm chí ta còn không kịp đem con từ trong trứng ấp nở, không có nhìn thấy con xuất thân đầu tiên, không có vuốt ve qua cơ thể thuần khiết của con.
Tại sao con lại biến thành thế này, tại sao trước ngực con lại có Dẫn ấn dơ bẩn, tại sao con lại có mái tóc đen, cho dù nó vẫn mỹ lệ!
Nhưng, mọi thứ này không quan trọng, vì con về rồi, con của ta, con sẽ là Long vương các hạ cao quý trong lòng nhân dân!
Vén mở trường sam tuyết trắng, trước ngực Tuyết Tinh xuất hiện một hạt châu trong sáng, nó phát ra hào quang khác thường, rực rỡ mà không chói mắt, mỹ lệ mà không xa hoa, vì nó chính là Long châu hộ thể của Thần long!
Hào quang quét qua ngực của Tại Trung, Dẫn ấn của sự hung ác biến thành Long ấn xinh đẹp; quét qua thân thể đã thiên sang (lỡ loét) bách khổng (lỗ), vết thương loang lỗ mờ dần rồi biến mất, lướt qua trường phát đen nhánh, trường phát đen nhánh hồi phục màu ngân bạch thuần khiết.
Con của ta, con là Long vương duy nhất của thế giới này!
Đem Long châu thu về trong cơ thể, nhìn tuấn mỹ dung nhan vẫn ngủ say, vui sướng nhận về con biến thành lo lắng mơ hồ, vì sao muốn đem con của ngài trộm đi, tại vì sao lại để ngài dễ dàng tìm về nó như vậy!
Phục hồi sự thanh lãnh như trước, từ từ rời khỏi phòng, chỉ là bắt đầu từ bước chân ra khỏi phòng, Tuyết Tinh biến trở về là Long vương cao cao tại thượng, mà không phải một phụ thân mất đi con nhiều năm, trên người mơ hồ toát ra hơi lạnh!
Hiện tại ngài là Long vương, cao cao tại thượng, ngạo thú của thần thánh không quỳ với ai!
.
Đau khổ trong bóng tối biến mất sau khi nhìn thấy những hào quang đó, cơ thể nặng trĩu trở nên nhẹ nhõm, cảm giác khó thở ở ngực đã biến mất, lưu lại từng cơn thanh hương, rất thoải mái!
Bản thân phải chăng đã chết rồi, thì ra chết thì có thể như vậy!
Lẳng lặng nằm, nhìn quanh mọi thứ trước mắt. Gian phòng phồn hoa, trang hoàng hoa lệ, công nghệ (thủ công mỹ nghệ) tinh xảo, mọi đồ vật gần như trên trời mới có.
Cảm giác như mộng như ảo, thì ra hèn mọn như
Anh Về Rồi! [Long Fic
Chap 14
_Haenie! Dậy đi anh! – Hyukjae lay người Donghae dậy, bàn tay nhỏ vuốt nhẹ tóc anh.
_Ưm… – Vươn tay kéo cậu vào lòng, anh hôn nhẹ lên môi cậu. – Em dậy sớm vậy? Đã đến giờ anh đi làm đâu.
_Cũng sắp rồi. Anh mau dậy đi, còn đưa Sooyoen đi nữa. – Cậu mỉm cười kéo anh dậy.
…………………
Hyukjae khó nhọc cúi xuống ngăn tủ để lấy áo cho anh, bụng cậu giờ đã lớn lắm rồi.
_Em ra ngoài đi. Anh tự làm cũng được. – Donghae bật cười nhìn cái dáng ôm bụng của cậu. Vừa yêu mà lại vừa thương.
_Em muốn chăm chồng em cũng không được sao? – Hyukjae phụng phịu nói.
_Xem kìa, lại dỗi rồi. Anh chỉ lo em mệt thôi. – Anh véo nhẹ má cậu.
_Anh Donghae, mau đi thôi. – Sooyoen ngó vào gọi.
_Ừ. Chờ anh một lát.
…………….
_Không. Chỉ cần hai người về sớm là được. – Lắc nhẹ đầu, Hyukjae nói khẽ.
_Anh đi đây. – Donghae hôn nhẹ lên trán cậu rồi cùng Sooyoen đi làm.
Còn một mình ở nhà, cậu lặng lẽ vào bếp dọn dẹp bát đũa rồi mang đống quần áo đi giặt. Hyukjae làm từ sáng đến trưa chẳng lúc nào ngơi tay, vì chỉ có như vậy cậu mới thôi nhớ anh. Ngả người lên chiếc giường ấm áp cậu khẽ thở dài mệt mỏi. Sáng sớm nay, Hyukjae đã sang phòng Sooyoen để kiểm tra, không phải là cậu nghi ngờ điều gì, chỉ là cậu muốn yên tâm hơn mà thôi. Mùi nước hoa của Sooyoen rất nhẹ và cũng không phải là mùi trên áo anh vào tối qua. Thở nhẹ yên tâm, nhưng rồi cậu bỗng tự hỏi, vậy mùi hương đó là của ai, anh có ai đó bên ngoài sao?
Mọi suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu cậu, Hyukjae mệt mỏi và khó chịu lắm. Từ khi mang thai, cậu ở nhà suốt, đến mức hôm trước đi mua đồ cùng anh mà cậu cũng quên mất đường. Giờ cậu đâu còn là cậu thanh niên xinh đẹp nổi tiếng nữa, Hyukjae giờ chỉ là một người sắp làm mẹ mà thôi. Thời gian ở nhà khiến cậu như bị cầm tù, không ra ngoài, chẳng biết gì về những đổi thay xung quanh, cậu khó chịu lắm. Càng như vậy thì cậu lại càng nghi ngờ anh nhiều hơn, mặc dù cậu biết, khi yêu, cần đặt trọn niềm tin vào nhau.
Nhưng chẳng nhẽ cứ mãi tự dằn vặt chính mình bằng những lo lắng của bản thân. Cậu không chịu được sự bức bối này. Liệu có nên nhờ cậy một ai đó không?
~oOo~
Kyuhyun thổi phù phù vào hai bàn tay lạnh cóng của mình, môi anh tái nhợt đi dưới cái lạnh buốt nhưng vẫn chẳng mất nụ cười. Ngó lên nhìn vào trong cánh cổng lớn, anh mong chờ cái dáng nhỏ nhỏ mau bước ra. Tựa người vào bức tường, anh hạnh phúc nhớ lại mọi chuyện, chỉ vài ngày trước, anh đã nghĩ mọi việc coi như chấm hết, tình yêu muộn màng mà anh dành cho cậu sẽ mãi chôn sâu. Vậy mà may mắn thay, cậu đã cho anh một cơ hội. Cơ hội này là cơ hội duy nhất, anh sẽ không để nó vụt mất, anh sẽ nâng niu và trân trọng vô cùng.
_Anh chờ lâu không? – Sungmin mỉm cười ngó đầu ra khỏi cánh cổng.
_Không. – Kyuhyun cười tươi – Em mặc đủ ấm chưa?
_Rồi. Mẹ bắt em mặc nhiều lắm. – Cậu gật gật đầu – Mẹ còn bảo em mang cái này cho anh.
_Mẹ cho anh sao? – Kyuhyun ngạc nhiên cầm chiếc bánh cafe nóng hổi trên tay.
_Ưm. Mẹ nói anh thích ăn cái này nhất nên mẹ làm! – Cậu khẽ đáp.
_………… – Anh không đáp, đôi mắt nâu nhìn chiếc bánh trên tay mà cười hạnh phúc. Có lẽ, mọi người đang đón chờ anh quay về rồi!
………………….
_Bác thật là, sao lại dậy sớm mà làm mấy cái bánh đó chứ? – Henry bực bội uống một hơi hết cốc sữa.
_Thằng bé đến từ sáng sớm để chờ Sungmin. Bác bảo mãi mà nó không vào nhà. Chẳng nhẽ lại để nó chịu lạnh như vậy sao? – Bà Lee bật cười nhìn đứa cháu mình.
_Đấy là anh ta muốn thế chứ có ai ép đâu. Cháu ghét anh ta lắm. – Cậu nhóc lầm bầm trong miệng.
_Sao mà cháu ghét?
_Anh ta làm Minnie hyung buồn, cháu ghét những ai làm tổn thương Minnie hyung.
_Nhưng chẳng phải Sungmin cũng đã cho thằng bé một cơ hội rồi sao? Cháu cũng nên rộng lượng chứ. – Bà xoa nhẹ tóc Henry.
_Không bao giờ. Cháu nhất định sẽ không chấp nhận anh ta đâu. – Cậu nhóc hét lên rồi chạy nhanh lên phòng.
Bà Lee mỉm cười buồn. Ban đầu, khi nghe Sungmin nói rằng cậu đã cho Kyuhyun một cơ hội, bà thật sự không thích. Không phải là bà ghét bỏ anh, chỉ là bà cũng như cậu, đã mất hết niềm tin rồi. Và hơn nữa, bà là một người mẹ, bà không bao giờ muốn con mình phải chịu những khổ đau. Nhưng rồi,… bà thấy cậu hay mỉm cười vu vơ bên chiếc điện thoại nhỏ, thấy cậu hát khe khẽ bên những chú thỏ bông được đặt ngoài cổng mỗi sáng, thấy cậu đứng bên khung cửa sổ để chờ đợi hình bóng của ai đó,… Bà biết, yêu là đau khổ, nhưng không được yêu thương còn đau khổ gấp vạn lần. Cậu đã chọn con đường đó, thì bà sẽ để cậu đi. Còn bà, một người mẹ, sẽ luôn đứng phía sau làm điểm tựa cho đứa con bé bỏng của mình.
…………………
_Mình đi đâu vậy anh? – Sungmin co người trong chiếc chăn nhỏ, đôi mắt trong veo ngước nhìn anh.
_Em ngủ một lát đi, bao giờ đến nơi anh gọi. – Kyuhyun vươn tay vuốt nhẹ tóc cậu rồi lại tiếp tục lái xe.
Sungmin chun chun mũi khi anh vẫn chẳng chịu nói nơi hai người sẽ đến. Nhưng thôi, ngủ một lát cũng được, chút nữa đằng nào cũng biết mà. Nằm một lúc mà cậu đã chìm ngay vào giấc ngủ. Hàng mi dày khép lại, đôi môi hồng nhạt thỉnh thoảng lại chẹp chẹp như đang nghĩ đến đồ ăn.
Bật cười trước cử chỉ đáng yêu của cậu, tim anh chợt ấm áp nồng nàn. Giữa mùa đông lạnh buốt này, anh chẳng còn lo lắng gì nữa, vì có cậu ở bên anh rồi. Tập trung lái xe trên con đường vắng vẻ, lòng anh chợt rộn lên những điều khó nói.
Hôm nay, thời tiết vẫn lạnh buốt nhưng chỉ có những cơn gió tràn về xuyên sâu vào da thịt, còn những bông tuyết trắng thì đã không còn rơi nữa. Lạnh như thế này nên chẳng ai muốn ra khỏi nhà, nhiều trường học còn cho nghỉ, vậy mà anh lại rủ cậu đi chơi. Cậu ngoan lắm. Anh rủ một cái là đi ngay, cậu còn chuẩn bị nào là đồ ăn, nước uống và cả áo ấm cho anh nữa. Kyuhyun thấy mình đang được trở về khoảng thời gian của 1 năm trước, khi mà cậu vẫn luôn ở bên cạnh và chăm sóc cho anh, lo cho anh từng chút một.
…………….
_Minnie! Dậy đi nào! – Xoa nhẹ mái tóc thơm ngọt của cậu, anh khẽ gọi. Anh giờ đây đối với cậu nhẹ nhàng mà dường như vẫn còn e dè lắm; như thể anh sợ, chỉ cần chạm khẽ một chút, cậu sẽ tan biến mất; nên anh chỉ dám ở bên và ngắm nhìn mà thôi.
_Đến rồi sao? – Sungmin ngáp nhẹ rồi quay sang nhìn mọi vật qua ô cửa sổ. – Đây… đây là… Kyu… – Cậu lắp bắp nói, đôi mắt chợt ngỡ ngàng.
Hôm nay, anh dẫn cậu ra biển. Có lẽ là hơi kì quái khi đi biển vào lúc lạnh nhất trong năm như thế này, nhưng anh vẫn muốn ra. Biển ở đây vắng và ngập gió. Mùi gió mặn chát và lạnh buốt tạt vào mũi vào mắt khiến cho cậu cứ nép chặt sau người anh.
_………….. – Sungmin dịu dàng nhìn anh từ phía sau. Chàng trai có mái tóc rối bù trước gió đang vươn tay siết chặt lấy cậu. Chẳng hiểu vì sao từ khi bước ra khỏi xe, khi những cơn gió lạnh tái tê quấn chặt lấy da mặt, khi hơi muối mằn mặn dát họng phả đến mà lòng cậu lại ấm áp và ngọt ngào đến lạ.
_Em nhìn này, anh đi vững rồi! Khi nào chúng mình kết hôn, anh sẽ cõng em và con trên lưng rồi chạy thật nhanh trên bờ biển! – Kyuhyun reo lên hạnh phúc khi anh đã đi được một quãng đường dài.
_Em…và…con sao? – Sungmin sững sờ nhìn anh.
_Ừ. Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc! – Anh đi đến ôm lấy cậu vào lòng.
_….Hạnh phúc?…. – Sungmin tự thầm thì với bản thân trong lòng anh.
Sungmin mỉm cười nhẹ với chính mình khi những kí ức ấm áp ùa về. Liệu anh có nhớ lời anh hứa không nhỉ? Hay anh dẫn cậu đến biển chỉ là sở thích của bản thân mà thôi.
_Em lên đi!
_………….. – Sungmin giật mình nhìn xuống, anh đang quay lưng về phía cậu.
_Mau lên nào. Bãi biển này dài lắm, anh muốn đi hết trong sáng nay. – Kyuhyun giục giã, đôi mắt anh hiền hòa nhìn cậu.
Nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, Sungmin tựa đầu mình vào tấm lưng vững chãi. Đứng thẳng dậy khi cảm nhận hơi ấm của cậu đã thật gần bên mình, anh chậm rãi đi từng bước thật nhỏ trên bờ biển.
Trên bãi cát dài vắng vẻ, một người đàn ông cao lớn đang cõng người yêu của mình. Cả hai ngập trong những chiếc áo khoác to lớn nhưng vẫn đủ để nhìn thấy nụ cười bình yên trên môi họ. Gió lồng lộng thổi đến từng đợt, mái tóc anh và cậu tung bay rồi cuốn nhẹ vào nhau. Áp đôi má đỏ bừng vì lạnh và ngượng ngùng vào cổ anh, Sungmin hít đầy lồng ngực hương thơm ấm áp.
_Em biết không? Anh đã tưởng sẽ không bao giờ được cõng em rồi đi thật chậm bên bờ biển…..Vậy mà, giờ đây em đang tựa vào lưng anh….. Cứ như thể là một giấc mơ vậy…….
Sungmin dịu dàng ngước nhìn người con trai đang cõng mình. Cậu cũng như anh vậy, cũng đã ngỡ cả cuộc đời cậu sẽ chẳng có được giây phút ngọt ngào bên anh. Vậy mà giờ đây, anh đang ở bên cậu, yêu thương cậu thật nhẹ nhàng.
_Sau này,… khi chúng mình có con…. anh sẽ cõng cả con mình nữa…. Lúc đó, em sẽ đi bên cạnh và nắm tay anh được không? – Kyuhyun kéo chặt cậu vào lưng mình, giọng nói đều đều mà tha thiết.
_…………… – Cậu chẳng nói gì, đôi tay nhỏ khẽ siết chặt lấy cổ anh hơn.
_Anh xin lỗi vì những điều trước đây…. Anh đã cứ cho rằng em là điều hiển nhiên trong cuộc đời của anh…. Cho đến khi em chán ghét chẳng còn muốn bên anh nữa, thì anh mới nhận ra em rất quan trọng với anh….
_……………… – Sungmin hơi buông lỏng vòng tay – Đã bao giờ em chán ghét anh đâu?
_Là khi em không còn muốn nhìn anh nữa, không muốn anh gọi tên em nữa, không muốn anh nhắc lại một điều gì về tình yêu của em dành cho anh. Lúc đó, anh đã nghĩ em chán ghét anh….
_Không phải là chán ghét….. Chỉ là em muốn có một khoảng trống để ngẫm lại mọi thứ mà thôi…. Điên cuồng yêu anh trong suốt 4 năm…. Có lẽ em cần một phút lặng để suy nghĩ….
_Vậy em đã nghĩ xong rồi chứ? – Anh tinh nghịch ngả đầu về phía sau khiến đầu cả hai đập cốp vào nhau.
_………. – Nhăn mặt vì cái đau nhói, cậu bật cười – Chưa. Em vẫn đang cố gắng đặt niềm tin vào nơi anh.
_Cố gắng? Chỉ là cố gắng thôi sao? – Kyuhyun hơi buồn, có điều gì đó vẫn thiếu để anh và cậu mãi mãi thuộc về nhau chăng?
_Ừm. Em đang cố gắng. Và anh cũng phải cố gắng đấy! – Gác cằm lên vai anh, cậu nói khẽ. Anh buồn, cậu biết chứ. Nhưng tình yêu nơi anh, với cậu, vẫn còn là chưa đủ.
_Anh sẽ cố gắng…. giữ chặt em ở bên anh…suốt đời – Anh thầm thì khe khẽ, âm thanh ngọt ngào hòa vào tiếng sóng, để sóng mang lời yêu của anh đến tận đáy đại dương; như một lời hứa với biển cả.
~oOo~
Hyukjae khó chịu gẩy gẩy bát cơm đã nguội ngắt của mình. Cậu không thể nào ăn được, nhìn thấy cái gì cũng buồn nôn, đã vậy miệng còn đắng ngắt nữa.
Thế mà xem kìa! Hai cái con người kia ăn ngon chưa kìa! Sooyoen thì vừa ăn vừa ôm chặt lấy cái điện thoại. Vừa ăn vừa nhắn tin mà ngứa cả con mắt. Donghae thì cắm đầu cắm cổ ăn như sắp chết đói đến nơi, tay trái thì cầm tập tài liệu dày bịch. Ghét quá! Chẳng ai quan tâm đến cậu cả. Cậu không ăn được cũng chẳng có ai hỏi thăm. Chỉ có mỗi em bé ngoan, không quấy mẹ thôi.
“CẠCH”
Hyukjae đặt mạnh bát cơm xuống bàn, đá cái ghế chắn đường, cậu bước nhanh vào trong phòng.
_Em ăn xong rồi sao Hyukie! – Donghae vẫn cắm mặt vào đống tài liệu, nói vọng theo cậu.
_Ăn gì mà ăn! – Sooyoen đập bốp vào vai anh – Bỏ cả bát cơm đây này.
_Sao lại bỏ cơm? – Donghae vẫn ngơ ngác.
_Ốm nghén rồi! – Cô lắc đầu nói rồi lại tiếp tục cắm mặt vào cái điện thoại.
Anh khẽ thở ra, đôi mắt lo âu nhìn về phía cửa phòng đã đóng chặt. Ốm nghén ư? Chắc cậu mệt lắm. Vậy mà anh vô tâm quá!
………………….
Bước ra khỏi nhà tắm với mái tóc vẫn thoáng ẩm hơi nước, Donghae nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc giường ấm áp. Đặt tay lên cái bụng tròn của cậu, anh kéo cả cơ thể kia lại gần mình hơn:
_Em mệt sao?
_……………
_…………..
_Hyukie…. Hay là em bị ốm nghén rồi? – Donghae vẫn kiên nhẫn nói, đôi mắt anh thoáng buồn, có lẽ cậu giận anh lắm.
_Anh ngủ đi. Đi làm cả ngày mệt rồi! – Cậu nói khẽ rồi kéo cao chăn trùm kín đầu.
_……………. – Anh hơi lặng người đi vì sự lạnh lùng của cậu. Nhảy sang bên giường bên kia, Donghae kéo nhẹ chiếc chăn xuống.
_Anh làm gì thế? Em muốn ngủ. – Hyukjae gắt lên.
_Sao mắt lại đỏ thế này? – Donghae ôm lấy khuôn mặt cậu.
_…………… Chẳng sao cả! – Giấu mặt mình vào hai bàn tay, cậu nói nhỏ.
_Em đang lo lắng điều gì phải không? – Anh ôm cậu vào lòng.
_……….. – Gật đầu khe khẽ, cậu lo lắm, lo lắng nhiều điều lắm.
_Anh yêu em! Có anh ở bên cạnh nên em đừng sợ điều gì cả. – Donghae vuốt nhẹ mái tóc hơi dài.
Gật nhẹ đầu, cậu kéo anh lên giường. Vòng tay ôm chặt lấy cả cơ thể anh, Hyukjae dụi nhẹ đầu vào vòm ngực vững chãi.
Mỉm cười nghĩ rằng cậu đã gạt đi được những mệt mỏi trong lòng, anh hôn nhẹ lên trán cậu:
_Ngủ thôi em!
Căn phòng chìm dần vào bóng tối, yên lặng bao trùm lên tất cả. Bình yên thật đấy. Ấm áp biết bao. Nhưng liệu, nỗi lo âu, sự ngờ vực có tan biến chỉ vì câu nói yêu thương không?
Anh vẫn vậy, Donghae ạ!
Vẫn cứ ngây ngô đến vô tâm…
Lo lắng, yêu thương cậu ấy dành hết cho anh rồi đấy…!
Đừng để lo âu trở thành ghen tuông đáng sợ!
Đứng để con dao đó đâm nát tình yêu!
~oOo~
Hôm nay là ngày nghỉ nên Donghae và Sooyoen dậy muộn hơn mọi khi. Cả tuần đi làm vất vả rồi nên cả hai người đều cố ngủ bù thêm. Hyukjae dậy từ sáng sớm để chuẩn bị đồ ăn, vì là chủ nhật nên cậu sẽ nấu thật nhiều món ngon cho anh.
Một mình trong gian bếp yên lặng, Hyukjae chợt thấy cuộc sống mình giờ đây tù túng quá. Mặc dù chính cậu là người bảo lưu kết quả tại trường, cũng là người quyết định ở nhà để sinh em bé. Nhưng lòng cậu giờ đây bỗng mang thêm những mối lo đáng sợ. Cậu có sai không? Có con vào lúc còn quá trẻ như thế này, khi anh và cậu còn cả tương lai tươi sáng ở phía trước. Hơn nữa, cả anh và cậu cũng chẳng có gì để ràng buộc nhau. Pháp luật ư? Đám cưới ư? Ngay cả đến lời cầu hôn còn chưa có thì nói gì là những thứ kia.
_Cậu dậy sớm thế! – Sooyoen mắt nhắm mắt mở đi ra, ngồi phịch xuống bàn ăn, cô rót cho mình một cốc nước.
_Ừ! – Hyukjae khẽ đáp, cậu chợt ngập ngừng nhìn cô… có nên làm như vậy không nhỉ?
_Anh Donghae chưa dậy à?
_Anh ấy chưa. Sooyoen này… Mình hỏi cậu vài chuyện được không?
_Ừ. Cậu hỏi đi! – Cô gật đầu.
_Cậu có người yêu chưa? – Hyukjae nói khẽ, lòng chợt có chút hi vọng nhỏ bé.
_Mình á? – Cô chỉ tay vào mình – Cậu nhìn mình có xấu đến mức chưa có người yêu không?
Bật cười vì câu hỏi vặn của cô bạn, lòng cậu cũng an tâm phần nào:
_Sooyoen này….. cậu…. cậu làm cùng công ty với anh Donghae….nên cậu….ừm….cậu để ý anh ấy giùm mình được không? – Hyukjae ngập ngừng nói, hai má cậu đỏ bừng lên. Nhờ người khác mấy việc như thế này ngại quá!
_A! Xem ai đang lo mất chồng kìa! – Sooyoen trêu chọc.
_Cậu nói nhỏ thôi! – Hyukjae xua xua tay – Cậu giúp mình đi!!!!!!
_Ừ! Được rồi. Mình sẽ giúp. Nhưng mà nấu canh cho mình mau đi. Mình đói quá!
Hyukjae vui vẻ chạy đi nấu canh cho cô bạn lắm chiêu. Trong lòng cậu cũng phần nào yên tâm hơn. Mong rằng những lo âu của cậu mãi mãi chỉ là những lo âu.
~oOo~
Mấy hôm nay trời lại trở rét, từng cơn gió lạnh buốt cắt da cắt thịt ùa về cả thành phố Seoul xinh đẹp. Donghae và Sooyoen đã đi làm từ sáng sớm rồi, một mình ở nhà nên cậu buồn lắm. Từ khi nhờ Sooyoen để ý đến Donghae hơn thì cậu cũng không còn lo lắng nhiều nữa. Nhưng Hyukjae luôn cảm thấy quá cô đơn trong cái cuộc sống tẻ nhạt này. Nghe anh bàn công việc với đồng nghiệp qua điện thoại, hay khi anh và Sooyoen nói chuyện về mấy cái dự án; cậu chẳng hiểu gì cả. Hyukjae thông mình ngày trước bỗng trở thành một người ngơ ngác với cuộc sống xung quanh, đôi khi cậu hỏi anh một điều gì thì anh lại xoa đầu bảo cậu ngốc quá.
_Mình về rồi! – Sooyoen vắt chiếc áo khoác lông lên móc.
_Sao lại có một mình cậu. Donghae đâu? – Hyukjae ngạc nhiên hỏi.
_Anh ấy đưa Lizzy về nhà rồi. Hôm nay xe cô ấy bị hỏng.
_Lizzy?
_Ừ. Người hợp tác với anh ấy trong dự án sắp tới.
Sooyoen vô tư trả lời rồi đi vào căn phòng ấm áp của riêng mình. Cô nào biết, chính sự vô tư của mình đã gieo vào lòng ai đó những mối nghi.
……………
Hyukjae mệt mỏi ngồi thẳng dậy, cậu đã chờ anh 3 tiếng đồng hồ rồi. Sao anh về muộn thế không biết. Ngồi thế này khiến lưng cậu đau lắm, mà có lẽ em bé cũng không thích nên cứ đạp mãi không thôi.
_A! – Cậu hét lên khe khẽ vì cái đau nhói ở bụng. Hôm nay em bé hư quá!
_Ngoan nào con! Appa sắp về rồi! – Hyukjae nói nhỏ, bàn tay gầy xoa lên cái bụng tròn.
Dù đã mang thai tháng thứ 6 nhưng Hyukjae chỉ trông như người ở tháng thứ 4, cậu gầy và xanh xao lắm. Cái bụng và em bé cứ lớn thêm từng ngày, nhưng dường như người mẹ thì lại đang ốm yếu dần đi. Không ăn được vì ốm nghén, lại mang trong lòng những ghen tuông, mơ hồ. Tất cả mọi thứ như rút cạn sức lực của cậu rồi.
“CẠCH”
Donghae mở nhẹ cánh cửa rồi đi vào trong nhà, nhìn thấy cậu ở salong anh cũng chỉ nói khe khẽ:
_Em ngủ muộn thế!
Hyukjae nhăn mặt nhìn theo người đàn ông đang đi vào trong phòng ngủ. Anh hôm nay làm sao vậy? Khó chịu ngay cả với cậu và con sao?
………….
_Anh có mệt không? – Nhẹ nhàng ôm lấy anh từ đằng sau, Hyukjae dịu dàng hỏi. Dù trong lòng không hề vui nhưng cậu vẫn muốn được âu yếm cùng anh.
_Em ngủ đi. Muộn rồi! – Gỡ tay cậu ra, anh người về phía khác rồi trùm chăn kín đầu.
_Haenie…. Nói chuyện với em một chút được không?
_………….
_Haenie!!!
_Gì vậy? – Donghae hơi gắt lên. Anh có vẻ đang mệt lắm.
_Cô Lizzy gì đó, là ai vậy? – Cậu e dè nói.
_Em để anh ngủ đi. Đừng có hỏi mấy chuyện đó nữa! – Anh bực bội quay lưng về phía cậu. Anh chán những câu hỏi về đồng nghiệp hay các cô gái bên cạnh anh lắm rồi.
_……………… – Hyukjae sững sờ nhìn vào tấm lưng vững chãi của anh. Bàn tay nhỏ run lên, đôi mắt chợt long lanh ngập nước.
_…………
_Hức….hức…. – Bụm chặt miệng ngăn không cho tiếng khóc thoát ra, cậu vội vàng quệt nhanh nước mắt.
_Em sao thế? – Donghae nhăn mặt ngồi dậy, vò rối mái tóc mình, anh khó chịu nói – Em làm ơn đừng có như thế nữa được không. Anh đi làm đã mệt lắm rồi về nhà chỉ muốn nghỉ ngơi mà em cứ tra khảo anh bằng những câu hỏi đó. Anh khó chịu lắm.
_Em… Em… em xin lỗi! – Hyukjae cúi đầu nói, nước mắt rơi càng nhiều hơn – Anh ngủ đi. Em ra ngoài một lát.
Donghae chán nản nhìn cậu vội vã đi ra ngoài, anh chẳng cả muốn dỗ dành cậu nữa. Hyukjae bây giờ lạ lắm, lúc nào cũng chất vấn rồi kiểm tra mọi thứ của anh. Anh yêu cậu, rất yêu cậu. Vậy mà cậu thì chỉ biết nghi ngờ thôi.
Run rẩy tựa vào bệ bếp, Hyukjae cố gắng thở đều để nước mắt không còn rơi nữa. Cậu đau lắm. Cậu chỉ muốn được anh giải thích rồi dỗ dành thôi. Cậu chỉ muốn sau cả ngày ở nhà một mình, cậu được anh yêu thương vỗ về thôi. Có lẽ cậu phiền phức quá rồi. Anh đi làm nuôi cậu và con vậy mà cậu còn đòi hỏi gì nữa!?
Nhưng mà cậu mệt lắm, khó chịu lắm. Em bé hay đạp rồi không cho cậu ăn. Cậu chỉ muốn được anh bón cho ăn như ngày trước. Hoặc gọi điện hỏi thăm cậu mỗi khi cậu ở nhà. Giờ anh bận lắm, cậu gọi điện anh luôn tắt máy, mỗi khi anh nghe thì đều khó chịu. Cậu sợ anh bỏ cậu đi mất.
_Em vào ngủ đi. – Donghae nhăn nhó nhìn cậu.
_Không. Em chưa muốn ngủ. – Lắc mạnh đầu, Hyukjae cúi xuống che đi đôi mắt đỏ hoe.
_Muộn rồi. Em muốn mình bị ốm hay sao?
_………… – Cắn chặt môi, cậu vẫn ngoan cố lắc đầu.
_Anh xin lỗi vì đã to tiếng. Hôm nay công ty có nhiều việc quá. Em mau vào phòng đi, ngoài này lạnh lắm. – Anh cố gắng dỗ dành cậu. Nhưng cũng chỉ là dỗ dành thôi, chẳng có cái ôm ấm áp nào cả.
_Vâng! – Lầm lũi đi vào trong phòng, Hyukjae chui vào chăn rồi nằm sát vào góc giường. Khép mắt lại, hàng mi cong ép cho giọt nước mắt mặn chát chảy dài.
Nén tiếng thở dài vào trong, Donghae cũng nằm lên giường rồi cố dỗ mình vào giấc ngủ. Cái chăn bông dày bị kéo căng ra về hai đầu chiếc giường, khoảng giường ở giữa trống không lạnh lẽo. Ngoài cửa sổ, gió gào thét mạnh lắm, vài cành cây nhỏ kêu lên răng rắc rồi rụng xuống mặt đường. Bầu trời đen kịt không một vì sao, ánh đèn đường leo lét chiếu sáng càng khiến cho bầu không gian trở nên bức bối đến rợn người.
Mọi chuyện bắt đầu rồi…
Giờ đây mới chỉ là nước mắt…
Rồi sẽ đến lúc khóe mắt rỉ ra những giọt máu đỏ tươi…
End chap 14
Share this:
Like this:
Số lượt thích
Đang tải…
Cập nhật thông tin chi tiết về Fic Yunjae – Hồng Thanh trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!