Xu Hướng 3/2023 # Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày # Top 6 View | Dsb.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày # Top 6 View

Bạn đang xem bài viết Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày được cập nhật mới nhất trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Nếu hạnh phúc có màu, thì Uất Noãn Tâm nghĩ, nó nhất định sẽ là màu hồng. Nếu không vì sao cô nhìn bất cứ thứ gì, cũng là màu hồng nhỉ? Trong nhà màu hồng, ngoài đường cũng màu hồng, hồ sơ công việc cũng màu hồng… Trong lòng cũng nổi bong bóng màu hồng, vô cùng ngọt ngào. Giống như đang yêu cuồng nhiệt, cực kỳ hạnh phúc.

Bận rộn đến trưa, cô đã đói tới cồn cào, đồng nghiệp gõ cửa đi vào. “Sunsan, cô làm xong việc chưa?”

“Tôi và những người khác đúng là số khổ, chỉ có thể ra tiệm ăn, còn cô thì khác nha, có người mua đồ ăn đến cho nha.”

“Ai mà mua đồ ăn đến cho?”

“Có anh chàng đẹp trai mua đồ ăn cho kìa!”

Vừa dứt lời, Nam Cung Nghiêu vô cùng kỳ diệu xuất hiện ở phía sau cửa, làm Uất Noãn Tâm vô cùng vui vẻ, vội chạy đến đón, đuôi lông mày cũng cong lên vì sung sướng. “Sao anh lại đến đây hả?”

“Em không có thời gian về nhà ăn cơm, anh lo em ăn uống không đầy đủ, nên mang đồ ăn đến cho em!”

“Anh không cần như vậy đâu, rườm rà quá đi!”

Đồng nghiệp liếc nhìn trêu chọc, “miệng nói không cần, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ nha! Ây… làm đám người đang cô đơn như chúng tôi hâm mộ chết đi được.”

“Đúng đó đúng đó!” Những đồng nghiệp khác cũng hùa theo.

Uất Noãn Tâm đỏ mặt, hờn giận. “Anh xem, đều tại anh đó!”

“Được rồi được rồi! Không quấy rầy thế giới của hai người nữa! Đám người cô đơn chúng ta đi ăn cơm mộ mình thôi!”

Tất cả đồng nghiệp cùng nhau rời khỏi, Uất Noãn Tâm vừa đóng cửa, thì bị Nam Cung Nghiêu ôm từ phía sau, vô cùng thân thiết hít mùi thơm trên người cô, nhẹ nhàng hôn dọc xuống sống cổ của cô.

Tim của Uất Noãn Tâm đập loạn mấy nhịp. “Này.. anh làm gì vậy?”

“Nhớ em quá, hôn em thôi!”

“Ở đây là phòng làm việc đó.”

“Dù sao cũng không có ai nhìn thấy!” Không bỏ qua mà còn hôn lên môi cô, cô cười né tránh, “này, đừng như vậy…” Cô biết rõ anh rất mạnh về phương diện kia, hôn hít không khéo lại biến thành chuyện đó. Cô có to gan hơn nữa, cũng không dám làm việc đó trong phòng làm việc! Lỡ như bị người khác nhìn thấy, sau này còn dám gặp ai.

“Như vậy là như vầy nhỉ? Hôn một cái thì hôn một cái thôi!” Nam Cung Nghiêu cực kỳ vô lại giống như một đứa trẻ, Uất Noãn Tâm hết cách, đành hôn anh một cái, nhưng đầu lưỡi của anh chạy nhanh vào, quấn lấy cô, làm cho cô không thể thoát ra được, ngược lại còn đánh mất lý trí, dần dần đắm chìm vào trong nụ hôn.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, mới chợt bừng tỉnh lại, đẩy anh ra, đôi tay trắng nõn đấm vào lồng ngực của anh. “Đã bảo anh đừng làm bậy rồi mà… Em đói bụng rồi, ăn cơm thôi!”

Nam Cung Nghiêu kéo một cái ghế ngồi xuống, chống tay lên cằm, nhìn chằm chằm cô ăn cơm, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt nồng nàn tình yêu.

“Bé Thiên ăn cơm chưa vậy?”

“Rồi!”

“Vậy thì tốt!”

“Sao em không hỏi anh ăn cơm chưa?”

“Anh đã đến đây thì chắc hẳn phải ăn rồi!”

“Anh chưa ăn!”

“Hả? Vậy chúng ta ăn cùng nha?”

“Đồ ngốc! Anh ăn rồi, chỉ cần nhìn em ăn cơm, anh cũng cảm thấy rất vui!”

“Anh chỉ biết nói ngon ngọt thôi! Rõ ràng món ăn có vị cay, nhưng khi Uất Noãn Tâm ăn vào, lại cảm thấy ngọt liệm như đường, vô cùng ngọt ngào, đầu óc cũng quay cuồng theo. Làm cho cô ao ước, nếu cả đời này có thể ngọt ngào như vậy thì hay biết mấy. Một cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc, đó mới là điều cô hằng mong chờ.

Ăn xong cơm, lại quấn lấy nhau một lúc, Nam Cung Nghiêu mới luyến tiếc rời khỏi. Đến lúc làm việc, Uất Noãn Tâm không thể tập trung được, trong đầu đều nghĩ đến anh, vô thức nở nụ cười ngọt ngào. Anh ta vừa rời khỏi, thì cô đã nhớ đến vậy sao? Giống như bị trúng bùa mê, đầu óc mơ màng.

Đồng nghiệp Michelle cầm mấy tập hồ sơ đi vào, “buổi chiều tôi xin nghỉ, phiền cô kiểm tra lại giúp tôi nha.”

“Được rồi, không vấn đề gì! Cô xin nghỉ đi shopping sao?”

“Không phải, tôi đi khám bệnh.”

“Sao vậy? Cô không khỏe à?”

“Không phải! Kinh nguyệt của tôi không đều, có lẽ do tôi thức đêm nhiều quá. Cô cũng biết mà, chuyện phụ nữ này, không lớn cũng không nhỏ, nhưng phải đi kiểm tra mới yên tâm được.”

“Ừm! Vậy cô đi đi, nếu có điện thoại, tôi sẽ nghe giúp cô.”

“Cảm ơn nha! Lần sau tôi mời cô ăn cơm!”

Trước khi đi còn không quên trêu chọc, “nhưng mà, cô có hộp cơm tình yêu ngon như vậy, chắc hẳn không muốn cùng chúng tôi ăn bữa cơm này đâu!”

Uất Noãn Tâm không biết nói gì nhưng lại cảm thấy ngọt ngào, nở nụ cười trên môi. Bởi vì cô đột nhiên nhớ đến, kinh nguyệt tháng này còn chưa đến, hơn nữa còn trễ một tuần rồi.

Nhớ đến mấy lần không mang đồ bảo vệ kia, không lẽ trúng số rồi sao? Hoang mang chạy đến nhà thuốc gần đó mua que thử thai.

Sau khi kiểm tra xong, tâm trạng rất hỗn loạn. Không biết mình rốt cuộc có thai, hay không có thai, kết quả… mang thai rồi!

Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy kết quả như vậy, vẫn cảm thấy có sét đánh ngang tai, rất ngổn ngang trừng mắt nhìn một hồi lâu. Trăm ngàn cảm xúc đan xen nhau, một lúc không thể nói rõ mình đang vui hay đang buồn. Nghĩ cả mộ buổi chiều, mới quyết định khoan hãy nói với Nam Cung Nghiêu.

Bởi vì cứ nghĩ đến chuyện đó, nên cô cứ lỡ đãng, thường xuyên ngẩn người, ngay cả Nam Cung Nghiêu cũng nhận ra, lúc đi ngủ anh hỏi cô có phải đã xảy ra chuyện gì không? Cô lắc đầu, “không có gì đâu! Có lẽ do em có hơi mệt mỏi thôi!”

Anh nhìn thấu được cô có tâm sự, nhưng cô không muốn nói, anh cũng không vạch trần. “Em chú ý nghỉ ngơi đi, đừng để mình quá vất vả.”

“Vâng!”

Nam Cung Nghiêu tính ngủ, không quấy rầy cô. Nhưng người phụ nữ mình yêu nằm ngay bên cạnh, thêm vào đó anh lại là người đàn ông mạnh mẽ về chuyện kia, chưa được bao lâu, bắt đầu không nhịn được nữa, cơ thể khỏe mạnh nhào đến. Tìm kiếm bờ môi cô, ra sức hôn hít…

Bạn đang đọc truyện trên: chúng tôi

Hôn Nhân Và Gia Đình

Anh K và chị M kết hôn được hơn 10 năm nhưng vẫn chưa có con. Hai anh chị thống nhất nhờ chị T là con cậu ruột của anh K mang thai hộ. Cảm thông với hoàn cảnh của vợ chồng anh K, chị T đã đồng ý mang thai hộ vợ chồng anh K với mục đích nhân đạo.

Sau khi được áp dụng kỹ thuật hỗ trợ sinh sản thì chị T đã mang thai, sau 09 tháng chị sinh được bé gái. Tuy nhiên, trong giai đoạn này, vợ chồng anh K và chị M thường xuyên xảy ra cãi vã, mâu thuẫn nên không muốn nhận con về, đến thời gian giao con cho bên nhờ mang thai hộ, nhưng vợ chồng anh K không đến nhận. Chị T đề nghị cho biết pháp luật quy định quyền, nghĩa vụ của bên nhờ mang thai hộ như thế nào?

Trả lời:

* Theo quy định tại khoản 22, 23 Điều 3 Luật Hôn nhân và gia đình năm 2014  quy định

“22. Mang thai hộ vì mục đích nhân đạo là việc một người phụ nữ tự nguyện, không vì mục đích thương mại giúp mang thai cho cặp vợ chồng mà người vợ không thể mang thai và sinh con ngay cả khi áp dụng kỹ thuật hỗ trợ sinh sản, bằng việc lấy noãn của người vợ và tinh trùng của người chồng để thụ tinh trong ống nghiệm, sau đó cấy vào tử cung của người phụ nữ tự nguyện mang thai để người này mang thai và sinh con.

23. Mang thai hộ vì mục đích thương mại là việc một người phụ nữ mang thai cho người khác bằng việc áp dụng kỹ thuật hỗ trợ sinh sản để được hưởng lợi về kinh tế hoặc lợi ích khác”.

* Điều 98 Luật Hôn nhân và gia đình 2014 quy định quyền, nghĩa vụ của bên nhờ mang thai hộ vì mục đích nhân đạo như sau:

“1. Bên nhờ mang thai hộ có nghĩa vụ chi trả các chi phí thực tế để bảo đảm việc chăm sóc sức khỏe sinh sản theo quy định của Bộ Y tế.

2. Quyền, nghĩa vụ của bên nhờ mang thai hộ vì mục đích nhân đạo đối với con phát sinh kể từ thời điểm con được sinh ra. Người mẹ nhờ mang thai hộ được hưởng chế độ thai sản theo quy định của pháp luật về lao động và bảo hiểm xã hội từ thời điểm nhận con cho đến khi con đủ 06 tháng tuổi.

5. Trong trường hợp bên mang thai hộ từ chối giao con thì bên nhờ mang thai hộ có quyền yêu cầu Tòa án buộc bên mang thai hộ giao con”.

* Khoản 5 Điều 97 Luật Hôn nhân và gia đình 2014 quy định như sau: “Trong trường hợp bên nhờ mang thai hộ từ chối nhận con thì bên mang thai hộ có quyền yêu cầu Tòa án buộc bên nhờ mang thai hộ nhận con.”

Như vậy, theo quy định tại Điều 98, khoản 5 Điều 97 Luật Hôn nhân và gia đình thì trong trường hợp bên vợ chồng anh K chậm nhận con hoặc vi phạm nghĩa vụ về nuôi dưỡng, chăm sóc con thì phải có nghĩa vụ cấp dưỡng cho con theo quy định của Luật Hôn nhân và gia đình  nếu gây thiệt hại cho cho chị T thì phải bồi thường. Và chị T có quyền yêu cầu Tòa án buộc bên vợ chồng anh K nhận con.

Như Quỳnh

Đỗ Như Quỳnh

Hợp Đồng Mang Thai Prc Wattpad Full Online

Hợp Đồng Mang Thai – Chương 24: Thiên đường dậy sóng Gió biển thổi nhẹ nhàng, đẩy theo những cơn sóng li ti trôi dạt vào bờ một cách xoa dịu, tạo cho lòng người một âm thanh yên tĩnh đầy lắng đọng. Nhưng không khí ở nơi đây lại trở nên lạnh lẽo hơn lúc về đêm.Ngọn lửa thì đang liêu xiêu với những đống tro tàn còn xót lại, khói cũng đang hiu hiu bốc lên theo từng làn gió rồi biến mất. Gia Ngân và Vĩnh Trung vẫn đang ngủ say dưới tấm bạc trải đồ ăn.Khung cảnh bình dị giữa núi rừng này làm người khác liên tưởng họ đang trở về thời nguyên thủy.

Trong cơn say ngủ,Gia Ngân bị không khí lạnh này làm cho trở nên mê sảng,miệng lẩm bẩm nói vu vơ một cách khó định hình.Vĩnh Trung giật mình thức giấc nhìn về phía cô,anh cầm bờ vai cô lay nhẹ.

_Gia Ngân em bị sao vậy,em có nghe anh nói gì không!

Anh vẫn kêu tên cô nhưng đáp lại anh vẫn là những tiếng mê sảng của Gia Ngân.Anh sựt nhận ra thân người cô đang run vì lạnh.Lúc đó lòng anh nhói đau,anh đau vì người con gái trước mặt anh lúc nào cũng mạnh mẽ nhưng lại một con người nhỏ bé và rất yếu đuối.Anh áp má của cô vào má anh và ôm cô vào lòng thật chặt.Tạo cho cô cảm giác được bình an và ấm áp.

Cứ như vậy đôi tình nhân hờ này ngủ với nhau tới khi mặt trời lên tới đỉnh núi vẫn chưa ai chịu mở mắt.

Nắng chiếu vào người Gia Ngân làm cô thức giấc,bổng nhiên tim cô đập mạnh liên hồi,mắt chớp lia lịa như đang xấu hổ bởi một việc làm gì đó.Mặt cô cũng đỏ hơn bao giờ hết,cô nhẹ nhàng quay đầu lại thì bắt gặp hơi thở và khuôn mặt anh đang ở sát trước mặt cô.Còn tay Vĩnh Trung thì vô tình chạm vào ngực cô,như một đứa trẻ vẫy gọi mẹ cho con được uống sữa.Nếu ai mà nhìn được khung cảnh này thì thật sự họ sẽ không chịu nổi được cười.

Cô hét lên…

_A’A’A’A’A’A’A’A’A’A’A’A’..

Vĩnh Trung giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh rồi quay mặt lại nhìn cô và cũng ré lên.

_Cô có bị điên không hả.

Cô thì đang hét còn anh thì ré thật to,tạo ra cái thứ âm thanh hổn loạn và vui nhộn cho ngày mới.

Gia Ngân mặt ửng đỏ.

_”Anh ta dám lợi dụng mình đang ngủ để..để.”

Cô tức đến nổi mắt cứ nhắm lại,còn khuôn mặt thì đang xấu hổ như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất.

_Sao giờ cô im như hến thế,lúc nãy cô ré to lắm mà.Vĩnh Trung cũng tức không kém,nguyên một đêm vì cô mà mất ngủ.Giờ lại bị cô tiếp tục phá giấc ngủ của mình.

Gia Ngân hét lên

_Tại sao anh lại rờ tay vào ngực tôi trong khi tôi..tôi đang ngủ vậy haaaaaaả.

_”Hả”-Vĩnh Trung cũng không thể tin được mình lại làm việc đó.Anh thầm khó nghĩ trong đầu.

_Chắc do ôm cô ta chặt quá chăng?.Hay là do mình thiếu thốn lâu ngày rồi, bản năng xuất hiện nhỉ..Hay là vì..vì…

Những câu hỏi trong đầu của anh cứ nhảy liên tục,anh vội vàng lắc đầu xua đi.Gia Ngân nhìn anh cũng xấu hổ định đi ra bờ biển cho bớt cái không khí thẹn thùng này.Bất giác cô đứng sựt lại.Nhìn lên cái phiến đá trước cửa hang động.

Bổng chốc cô nói to đầy vui sướng. _Ôi là hoa tình yêu.

Lần đầu cô mới được thấy loài hoa nó đẹp như thế này.Ở ngoài thì màu đỏ,còn bên trong thì tím,xanh,vàng,lục.Cô bức một bông và ôm nó vào lòng nhìn rất hạnh phúc.Vĩnh Trung đi lại về phía cô nhìn cô mỉm cười âu yếm.Làm cô càng hạnh phúc hơn,rồi anh mở miệng nói.

_Khùng…

Rồi Vĩnh Trung bỏ đi về phía rừng để lấy thêm củi và tìm thêm thức ăn hoặc trái cây gì đó.Nhưng trong đầu anh thì lại ẩn hiện cái con heo rừng hôm qua,anh mong rằng mình sẽ không gặp lại nó thêm một lần nào nữa.

Gia Ngân bực mình nhìn về phía anh rồi miệng cũng bật cười to.Cô nhìn cái quần tay của anh màu đen giờ thành cái màu kaki,còn cái áo nhem nhút nhàu be bét,tóc tai bù xù.Rồi cô ôm bông hoa vào bụng và ngồi cười một mình.Cô vừa cười vừa nói vừa chỉ tay về phía anh đang đi.

_Nghĩ sao ông ta làm chủ tịch vậy trời.

Gia Ngân cảm thấy thời tiết hơi nóng nên định đi ra biển dọc nước.Nhưng ngờ đâu cô mới ra tới thì không thể tin vào mắt mình nữa.Biển vào buổi sáng nơi đây quá đẹp,quá kì vĩ.Thực sự nó là một kiệt tác mà thiên nhiên nơi đây đã ban tặng.Lúc đầu cô định dọc nước nhưng suy nghĩ kỹ lại cô lại muốn được tắm biển ở nơi đây một lần,với lại cô cũng muốn được tắm cho đỡ nóng bức.Gia Ngân chỉ có một bộ đồ duy nhất còn xót lại trong người nên không nỡ để nó ướt hết,tất cả đồ của cô đem đi đã trôi dạt hết ra biển.Nên cô đành phải cởi hết tất cả những gì trong người của mình.Lộ ra thân hình trắng từ trên xuống dưới không có một mảnh *** che thân..

Gia Ngân chạy xuống biển vừa tắm vừa vuốt ve tay mình,miệng thì luôn cười ca hát,nhưng không ngờ con heo rừng của Vĩnh Trung kể hôm qua lại là có thật.

Nó đang đi đến chổ bờ cát mà Gia Ngân không hề hay biết.Nó hưởi áo quần và đồ lót của cô,Gia Ngân nhìn lại thì hét lên vì không thể tin được có một con heo rừng đang nhăm nhi đồ của mình.Cô hét lên:

_”Vĩnh Trung cứu em với” Anh giật mình khi nghe tiếng cô vọng gọi tên mình từ xa,anh chạy một mạch tới bờ biển thì thấy cô đang ở dưới biển không có một mảnh *** che thân,có lẻ anh đã thấy hết phần ở trước của cô rồi.Nhìn qua bên thì anh giật mình lại gặp con heo này,anh thầm nghĩ.

_Nó đang làm cái quái gì với cái đồ của cô ta thế nhỉ,nó hấp dẫn nó đến vậy sao!.

Trong đầu anh xuất hiện một suy nghĩ,miệng anh mở một nụ cười nham hiểm.

_Phải cho cô ta nếm mùi vì hồi hôm qua không tin mình.

Gia Ngân cảm thấy khó hiểu rồi bực mình hét lên.

_Cứu em,anh là đồ bất nhân.

_Ai biểu hôm qua em kêu anh đu khỉ,anh khoanh tay lại nhìn cô cười.

_Công nhận một điều em có sức hút với động vật rất là ghê gớm.

Vĩnh Trung bật cười sảng khoái như để hả dạ lòng mình.

_Anh..Anh

Gia Ngân tức đến tím mặt,bổng con heo rừng nghe được tiếng cười của anh thì quay đầu nhìn lại.Dường như nó cũng cảm nhận được anh rất là quen,và chạy từ từ đến chổ anh.Vĩnh Trung sảng hồn khi thấy nó đang đến chổ mình.Và cuộc rượt đuổi lại bắt đầu.

Gia Ngân thoát nạn mỉm cười lại nhìn về phía anh.

_Đáng đời cái tên đáng ghét

Cuộc sống của họ trôi qua thật đẹp và sống động.Nơi đây không còn im ắng của tiếng núi rừng nữa mà thay vào đó là không khí nhộn nhịp và tràn đầy tiếng cười hạnh phúc của chính họ.

{Oneshot} {Krislay} Cuộc Sống Sau Hôn Nhân

Author: Jin

Coulpe: KrisLay aka FanXing

Category: Ngọt, Hài, Sinh tử văn, HE.

ENJOY!

✿✿✿✿✿✿

Chắc mọi người sẽ tự hỏi cuộc sống sau hôn nhân sẽ như thế nào phải không? Ai cũng hiểu rõ một điều rằng sau khi kết hôn dù ít hay nhiều thì tình cảm hay cách sống cũng bị thay đổi, chỉ là nó đi theo chiều hướng nào thôi.

Tôi và Trương Nghệ Hưng đã kết hôn được hơn một tháng, trước ngày kết hôn tôi có đi nhậu một bữa để tạm biệt cuộc sống độc thân. Lộc Hàm là anh em thân thiết với Nghệ Hưng, đã cho tôi vài lời khuyên khá bổ ích:

“Ngô Diệc Phàm, Nghệ Hưng tính tình rất bướng bỉnh, tuy khá lười nhưng lại ưa sạch sẽ. Chỉ cần cậu làm bẩn giường hay phòng một chút thôi thì tôi đem đầu ra đảm bảo với cậu là nó sẽ đá bay cậu ra ngoài cửa.”

“Còn nữa, Nghệ Hưng rất ghét ăn cá vì hồi bé có lần nó từng bị hóc xương cá phải vào bệnh viện. Nếu mà có nấu cá cho nó ăn nhất định phải nhặt sạch xương cá đi.”

“Chắc chắn sau khi kết hôn người phải rửa bát, giặt đồ là cậu rồi Ngô Diệc Phàm. Nên biết điều ngay từ đầu và miễn đôi co thôi.”

“…”

Tôi nghe xong một tràng trong lòng có chút không yên. Ai hiểu cảm giác lo lắng không thôi trong lòng tôi lúc này. Ngay lúc đó Ngô Thế Huân dõng dạc vỗ ngực tuyên bố với tôi:

“Phàm ca, anh yên tâm đi! Nếu lỡ sau này anh bị đá bay ra khỏi cửa thì cứ sang nhà em. Em sẽ cho anh tá túc nhờ.”

Và kết quả là sau một tháng kết hôn thì tổng cộng sáu lần tôi phải gõ cửa nhà Ngô Thế Huân vào lúc nửa đêm.

“Phàm ca à! Anh không có cách nào để xoa anh dịu anh Nghệ Hưng ư? Cứ năm ba hôm, nửa đêm canh khuya lại sang gõ cửa nhà em thế này thì chắc em chết sớm mất. Cũng may là em còn chưa lấy vợ chứ nếu không thì…”

Ai, tiểu tử Ngô Thế Huân chết tiệt! Ai là người to mồm nói nếu anh bị đuổi thì thì sẽ cho anh tá túc nhờ? Anh nói cho cậu biết ai mới là người bị bức chết ở đây? Không thể ngờ tính khí Nghệ Hưng lại ngạo kiều đến thế, thực sự khác xa với Trương Nghệ Hưng thời mới yêu. Nhưng biết sao được dù gì em ấy cũng là vợ tôi, sướng khổ gì tôi cũng phải chịu.

“Phàm ca, đợi đến ngày mai anh Nghệ Hưng bớt giận rồi thì hãy nói chuyện với anh ấy. Nếu để chuyện này tiếp diễn thì thật sự hai người sao sống tiếp với nhau đây? Hai người còn cả cuộc đời phía trước mà.”

“Ngô Thế Huân cậu cứ lấy vợ đi rồi sẽ biết!”

Tiểu tử cậu nói thì dễ lắm, đến khi lâm vào hoàn cảnh này rồi cậu sẽ hiểu.

Sáng hôm nay tôi mang theo một lòng nặng trĩu tâm tư trở về nhà. Lời của Thế Huân nói không phải là không có lý?! Nhưng Nghệ Hưng thật sự rất ngạo kiều, muốn nói chuyện e rằng cũng không dễ dàng.

Cửa nhà khóa, chắc là em ấy đã đi làm. Tôi mở cửa bước vào nhà, trên bàn ăn vẫn còn một phần ăn sáng. Trương Nghệ Hưng vẫn luôn như thế, dù có giận đến đâu vẫn luôn rất chu đáo.

Hôm nay tôi còn phải tăng ca. Tôi đã phấn đấu rất nhiều để trở thành trưởng phòng trước khi lấy Nghệ Hưng chỉ vì muốn cho em ấy một cuộc sống không phải nghĩ ngợi gì. Vì thế có những hôm trở về rất trễ, mỗi lần tôi về trễ lại thấy Nghệ Hưng vẫn thường ngồi đợi tôi, có hôm còn ngủ quên trên ghế sopha. Tôi thật sự thấy bản thân mình rất tệ nên tôi luôn nhường nhịn Nghệ Hưng.

Buổi tối hôm nay sau khi tăng cả về, bước vào nhà liền thấy Nghệ Hưng ngồi xem TV, tôi lặng lẽ đi tắm rửa, ăn cơm rồi rửa bát.

Xong xuôi tôi liền ra phòng khách, ngồi xuống chưa kịp mở miệng thì Nghệ Hưng đã nói:

“Hai chúng ta đều phải đi làm, áp lực là không hề nhỏ. Vì vậy từ ngày mai sẽ như thế này: thứ 2,4,6 tôi sẽ làm việc nhà, còn 3,5,7 sẽ là anh. Chủ nhật vì cả hai cùng được nghỉ nên chia đôi công việc. Còn nữa về sau đừng sang làm phiền Thế Huân nữa. Anh như vậy thì cậu ấy làm sao lập gia đình được!”

“Hả? Sao em biết?” Tôi tròn mắt.

“Thôi mà! Anh biết lỗi rồi. Em nói thế nào anh cũng nghe. Đừng giận nữa mà!!!” Tôi vừa nói vừa ôm Nghệ Hưng vào lòng.

“Lui ra. Ai thèm giận! Mau đi ngủ đi!”

“Được, được đi ngủ. Vợ nói là phải nghe!”

Tôi vui vẻ kéo Nghệ Hưng vào phòng ngủ.

.

.

.

.

.

.

.

Hai tuần trôi qua không có sóng gió gì. Nghệ Hưng cũng thay đổi rất nhiều, không còn quá ngang bướng như đợt mới cưới. Mọi chuyện đều tốt đẹp nếu không phải mẹ tôi luôn thúc giục chúng tôi phải có con.

Hôm nay mẹ tôi lại gọi điện đến phàn nàn về vấn đề này.

“Mẹ à! Bọn con đều là đàn ông mà!”

“Phàm! Đừng nghĩ mẹ già rồi mà mẹ lạc hậu không hiểu chuyện. Bây giờ y học rất phát triển, đàn ông với nhau vẫn có thể có con được. Mẹ chỉ muốn có cháu bế thôi mà. Con xem Bạch Hiền với Xán Liệt đấy chúng nó đã có tin vui rồi vậy mà…”

“Mẹ, bọn con còn sự nghiệp…”

“Hai đứa đã 30, 31 tuổi rồi, con là trưởng phòng kinh doanh, Nghệ Hưng thì làm tổ trưởng tổ chế tác công ty dược phẩm. Sự nghiệp như thế đã hơn bao người rồi còn muốn lên làm viện trưởng hay thủ tướng chính phủ luôn sao? Không dài dòng nữa, trong năm nay mẹ muốn phải có cháu bế. Hai đứa làm sao thì làm, bà già này không đợi lâu được đâu.”

Giọng của mẹ vô cùng cương quyết, tôi không thể cãi lại một lời nào.

“…”

Tôi biết Nghệ Hưng chắc chắn chưa muốn có con nhưng cũng không thể để mẹ đợi mãi được. Thật là khó xử… Dù sao vẫn phải nói chuyện thử, mẹ nói cũng không có sai.

.

.

“Vợ à! Anh có việc muốn bàn với em.”

“Có chuyện gì?”

“Hôm nay anh có nói chuyện với mẹ. Mẹ muốn trong năm nay có cháu bế, em thấy sao?”

“Thế ý anh là anh muốn em đẻ luôn giờ sao?”

“Không, không! Ý anh là chúng ta cứ từ từ bàn bạc. Để mẹ đợi lâu cũng không hay.”

.

.

.

.

.

.

Ba tháng trôi qua không ngoài ý nguyện của mẹ tôi. Nghệ Hưng đã mang thai được 9 tuần, khỏi phải nói tôi vui mừng bao nhiêu thì mẹ tôi còn vui mừng gấp đôi, gấp ba.

Bác sĩ nói đàn ông mang thai thì phải cẩn thận bởi thể trạng chưa hoàn toàn thích nghi được với việc sinh đẻ. Tôi quyết định cho Nghệ Hưng nghỉ việc, hiện tại không có gì quan trọng hơn sức khỏe của Nghệ Hưng.

Hàng ngày đi làm về tôi luôn tạt qua chợ mua thức ăn tẩm bổ cho thai phụ như lời mẹ tôi dặn, tôi luôn cố gắng về nhà sớm nhất có thể, ngày nghỉ thì đưa em ấy đi bộ, sắm sửa đồ đạc cho em bé sắp chào đời. Định kì lại đưa Nghệ Hưng đi siêu âm, đứa con đầu lòng của chúng tôi là một bé trai. Cả hai bên gia đình nghe tin thì mừng lắm.

Mẹ tôi và mẹ Nghệ Hưng sẽ lên chăm Nghệ Hưng. Chăm sóc người mang thai thời kì thai nghén thật sự vất vả. Nghệ Hưng ăn vào rồi lại nôn ra, lại còn hay thèm những món lạ. Có hôm 11 giờ đêm lại thèm ăn mì vằn thắn, mà phải là của quán ăn mà trước em ấy hay ăn cách nhà đến gần chục cây số. Có hôm 3 giờ sáng lại đòi ăn cháo lươn. Trong khi mang thai Nghệ Hưng tăng cân đều đặn thì tôi lại có dấu hiệu sút cân.

Cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đứa trẻ chào đời. Có hai mẹ ở đây tôi cũng đỡ vất vả hơn, lúc này tôi đang ở trong nấu cháo cho Nghệ Hưng.

“Diệc Phàm à! Đã muộn rồi sao con còn chưa ngủ?”

“A mẹ, con nấu cháo cho Nghệ Hưng để lỡ đêm em ấy có muốn ăn thì đã có sẵn. Mẹ đi nghỉ đi, con sắp xong rồi.”

“Nghệ Hưng tốt số mới lấy được con. Mẹ cứ nghĩ như người như nó thì chỉ có ế cả đời thôi. Lại không ngờ  lấy được một người chồng tốt như con. Tính tình thì ngang bướng lại lười biếng, khó chiều chuộng lại hay giận dỗi.”

“Mẹ đừng nói thế, tuy là thời gian con gắn bó với Nghệ Hưng ngắn hơn mẹ rất nhiều nhưng con biết em ấy là người luôn vui vẻ khi người khác hạnh phúc và biết đau buồn trước nỗi bất hạnh của bất kì ai. Đối với con như thế là đủ lắm rồi.”

Đúng là Nghệ Hưng có rất nhiều khuyết điểm, hay giận dỗi, thi thoảng lại thích đùn đẩy việc nhà, sáng thì thích ngủ nướng,… Nhưng mà tất cả những khuyết điểm đó trong mắt tôi đều không ngăn cản được tình yêu của tôi dành cho em ấy.

“Diệc Phàm thật không sai lầm khi ba mẹ gả Hưng Nhi cho con mà!” Mẹ nhìn tôi với ánh mắt biết ơn vô hạn.

Bản thân tôi biết rõ Nghệ Hưng lương thiện, từ thời còn đi học đã nhận thức điều này. Có lần tôi tận mắt nhìn thấy em ấy nhường phần ăn sáng của mình cho một đứa trẻ lang thang trong lúc đang đạp xe đi học. Chính tôi cũng được Nghệ Hưng giúp đỡ rất nhiều, khi tôi bị phạt ở lại lớp quét dọn sạch sẽ lớp học và chăm sóc hai bồn cây rất lớn của lớp, Nghệ Hưng không nói gì chỉ lặng lẽ ở lại giúp tôi trực sạch sẽ. Dù Nghệ Hưng rất bướng bỉnh nhưng vì sự lương thiện và thông minh nên ai cũng yêu quý như bảo bối. Từ Thế Huân, Lộc Hàm đảm bảo sẽ xử đẹp tôi nếu dám làm Nghệ Hưng buồn, đến cả Biện Bạch Hiền em họ tôi vẫn luôn bênh vực Nghệ Hưng chứ không bao giờ bênh anh trai mình là tôi.

Đến ngày sinh, dù đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ nhưng mọi việc vẫn cứ rối tung lên. Ở hành lang phòng hộ sinh tôi sốt ruột đến nỗi đứng ngồi không yên.

“Ngô Diệc Phàm, cậu ngồi yên cho tôi nhờ! Nãy giờ cậu đã đi được 20 vòng rồi đấy!” Lộc Hàm càu nhàu.

“Lộc Hàm à trong lúc thế này bảo tôi ngồi im sao nổi?!” Tôi sốt ruột đến nỗi nếu không có Lộc Hàm ngăm cản đã liên tục lao vào phòng hộ sinh rồi.

Sinh con vốn là công việc vất vả đến cực hạn, không những đau đớn mà còn phải mang tính mạng của bản thân ra đánh cược, mà Nghệ Hưng lại đang gánh chịu những điều này. Trong lòng tôi yêu thương và đau xót cho em ấy khôn cùng.

Lộc Hàm thở dài rồi quay mặt đi.

Cuối cùng cũng mẹ tròn con vuông, khỏi phải nói tôi vui mừng cỡ nào, cuối cùng tôi cũng có con rồi. Con trai à, ba tới đây! Nghệ Hưng à, anh thực sự biết ơn em vô cùng!

Như tôi và Nghệ Hưng đã bàn trước, đứa con đầu sẽ mang họ Trương dù mẹ tôi đã phản đối nhưng cuối cùng bà vẫn chấp nhận. Tên của đứa trẻ là Tử Phồn, Trương Tử Phồn.

Hôm nay cũng là ngày Tử Phồn tròn một tháng tuổi, làm một ông bố bỉm sữa thật không dễ dàng chút nào. Chăm trẻ con quả thật là rất khó khăn a.

Nghệ Hưng phải ở cữ, từ nấu bột, pha sữa, tắm rửa, cho ăn, cho ngủ, giặt tã cho con đều một tay tôi lo. Nhưng công việc thú vị nhất chắc chắn vẫn là bế vợ yêu đi tắm.

Thời gian ở cữ hết Nghệ Hưng sẽ chăm con, nhìn mặt em ấy lúc bế con ánh lên một niềm hạnh phúc khó tả hết. Quả thật là điều kì diệu, hai người đàn ông chúng tôi lại có thể có con do chính chúng tôi sinh thành và nuôi nấng. Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ nhặt nên người ta thường vô tình lướt qua nhưng tôi thì không. Ngay từ khi nắm lấy tay người ấy tôi đã biết sẽ nắm chặt lấy hạnh phúc này sống trọn một đời an nhiên.

.

.

.

.

.

.

Tử Phồn được 6 tuổi, đã đến lúc thằng bé bước vào lớp một. Gia đình tôi đã có thêm một thiên thần nhỏ nữa, đứa con trai thứ hai của chúng tôi, Ngô Cẩn Phồn đã được năm tháng tuổi. Thằng nhỏ này bé như thế mà đã hết sức nghịch ngợm, không ngoan ngoãn được như anh nó hồi nhỏ là sao?

“Tử Phồn, mau lấy cái tã lót để ba thay cho Cẩn Phồn, em tè hết ra tã rồi.”

“Tử Phồn trông em để ba đi sữa cho em.”

“Tử Phồn! Papi của con đâu rồi?”

“Ai nha baba à! Rốt cuộc là còn gì baba chưa sai con không? Chưa hỏi con nữa không?” Tử Phồn làu nhàu.

Đã được papi Nghệ Hưng với Cẩn Phồn của con suốt ngày bắt nạt baba. Chả nhẽ giờ đến con cũng muốn lên mặt với baba nữa!!!

“Ngô Diệc Phàm! Ngô Diệc Phàm anh đâu rồi?”

“Anh đây, anh tới đây vợ à!”

“Tôi bảo anh trông con mà anh lại chạy đi đâu? Nhìn xem còn tè ướt hết tã tràn cả ra đệm rồi mà anh vẫn không thèm thay hả?”

“Không không phải vợ à. Là anh kêu Tử Phồn lấy tã để anh thay cho thằng nhỏ nhưng nó chưa có kịp chạy đi lấy. Anh tranh thủ đi pha sữa cho con thôi.”

“Lại còn nói thế được nữa. Tử Phồn mới có 6 tuổi anh sai được cái gì hả?”

“Anh xin lỗi! Anh xin lỗi mà!”

“Mau đi nấu cơm đi lỗi lầm gì nữa!!!”

.

.

Mọi người đã thấy cuộc sống sau hôn nhân của tôi chưa? Từ hồi có con chưa có một hôm nào là giá đình không náo loạn. Nhưng không sao đây vẫn là hạnh phúc giản dị của tôi.

“Ngô Diệc Phàm! Anh làm gì mà để con khóc thế kia!!!”

END.

Jin: Sau 3 tháng lặn mất tích Jin đã trở lại và thảm hại hơn xưa =))))) viết cái này hơi dở thông cảm 😭😭😭

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Cập nhật thông tin chi tiết về Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!