Xu Hướng 11/2023 # {Jongkey} Lớp Học Và Sex {Chap 1H} # Top 14 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết {Jongkey} Lớp Học Và Sex {Chap 1H} được cập nhật mới nhất tháng 11 năm 2023 trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

[Short Fic] {JongKey} Lớp Học Và Sex {Chap 1H}

Author: Alexandralove

Rating: H

Trans: Jung SungMin

Key POV

Tôi nắm lấy cậu nhỏ của mình, trượt tay dưới chiếc áo sơ mi trên thân… lướt lên tìm lấy núm vú nhỏ… Cắn lấy bờ môi dưới, cố gắng kìm chết tiếng rên rỉ gợi dục cứ vang khỏi đôi môi. Quay mặt nhìn ngắm lấy tấm ảnh Jonghyun trên chiếc bàn học… Tôi với tay nắm lấy nó…. Trong khi chính bản thân đang bị phân tâm vởi sự dễ thương và nóng bỏng của cậu ấy…. Tôi muốn, tôi muốn nhiều hơn thế nữa……… chính vì thế tôi dùng chính bản thân để thõa mãn ham muốn trong lòng…

Cánh cửa phòng khóa chặt an toàn…. Thậm chí nếu không khóa cũng chẳng có gì phải lo sợ. Ngôi nhà tôi luôn trống vắng… Nói rõ ra thì tôi cô đơn… và chính lúc này đây điều đó lại là một thứ thật tuyệt vời. Chúa, tôi có thể tưởng tượng được cái cảnh môi cậu ấy lướt qua cổ họng mình, liếm và cắn lên làn da cổ. Thậm chí cỏ thể nghe thấy tiếng rên của Jonghyun trong đầu mình. Tôi khép mắt, tiếp tục cọ xát cậu nhỏ của mình nhanh hơn… Đến khi không thể tiếp tục được nữa, cởi bỏ bộ đồ pajama, thoát luôn chiếc quần nhỏ….. sục cậu bé chầm chậm.

Tiếng rên rỉ chết người vụt khỏi khi tôi tiến hành nhanh hơn, nhanh hơn….

“Ahhhh…hhhh” Nếu thật sự Jonghyun đang ở đây, tôi sẽ còn rên lớn hơn thế nữa, nhưng chỉ tưởng tượng Jonghyun đã khiến tôi rạo rực dạ dày và cơ thể phải di chuyển.

Cảm giác sắp tiết dịch…. Ngước mắt nhìn vào đôi môi ấy ( trên tấm ảnh) khi dòng tinh hoa bắn ra khỏi cậu bé…. Hét lớn tiếng rên hài lòng, cơ thể giật lên… đôi bàn tây nhuốm đầy chất dịch nhưng tôi chẳng quan tâm bộ não “dừng hoạt động”…. Đôi môi nhỏ mỉm cười….

Jonghyun POV

Chiếc xe yêu thích của mẹ dừng trước cổng trường, rất nhiều nữ sinh chạy đến bên tôi, họ luôn gửi đến những món quà hay bức thư tình.. Thậm chí bản thân có cả một căn phòng chứa mọi thứ…. Qua chiếc cửa ô tô, mẹ nhìn tôi chỉ mỉm cười, mẹ biết tôi không thích sự chú ý. Tuy thế, tôi vốn ghét thô lỗ, nên cũng mỉm cười nhận lấy mọi thứ.

Chậm chạp vượt qua lối nhỏ chật kín nữ sinh cho đến khi bắt gặp hai tên bạn tốt Minho và Taemin. Cố gắng cười với bao nhiêu món quà trên tay…

“Xin chào” Tôi khó khăn nói

“Tớ giúp cậu cầm nó” Taemin nói, mỉm cười giữ lấy chiếc hộp chocolate..

“Cảm ơn..”

Cậu ấy có thể giúp tôi cầm lấy chú gấu Teppy màu hồng và những bức thư tình..

Minho mỉm cười, đưa tay vươn qua cổ Taemin người đang mở hộp và ăn vài thỏi Chocolate.

“Tớ nghĩ mình nên có bạn gái hoặc gì đó, bằng cách này các cô gái ấy sẽ bình tĩnh hơn…” Tôi nói, ánh mắt hướng đến cố gái đang cố gắng chụp một bức ảnh có mặt tôi cách 1 mét.

“Gì chứ? Tớ chẳng nghĩ thế đâu! Họ sẽ giết chết cô gái trước khi cậu rời khỏi…”Minho nói, tay cầm lấy một thỏi chocolate. Taemin quay mặt sang cậu ta với ánh mắt “Nếu anh ăn thêm thỏi nào nữa, em sẽ giết anh”

“Dù sao thì ngày hôm nay tớ cảm thấy “chật cứng”. Tuần trước, một cô gái theo tớ đến tận nhà và cố gắng hôn tớ trong một hẻm nhỏ, thật đáng sợ” Lắc đầu. Minho và Taemin bắt đầu cười lớn nhưng đến khi ai đó cầm lấy thêm thỏi chocolate thì Taemin quay sang cậu ta với ánh mắt nghiêm túc.

“Chẳng có gì vui cả. Tớ thật sự lo sợ khi nhìn qua cửa sổ với một cô gái cố gắng leo lên thâm nhập vào căn phòng” Nhìn xung quăng, cảm giác sợ hãi… Jonghyun này nên nói với họ một điều thú vị là “Thật sự thật sự môt toán tớ vô cùng tệ”

“Tớ nghĩ mẹ cậu nên thuê một gia sư thì hay nhất” Taemin nói, miệng ngốm đầy chocolate.

“Vâng, nhưng tất cả đều kết thúc với một tình yêu nồng cháy dành cho tớ” Minho đánh nhẹ vào vai tôi.

“À xin lỗi dành cho cậu” Cậu ta cười trừ

“Có thể, cậu nên kiếm ai đó không phải chết ngập trong tình yêu với Kim Jonghyun…. Chẳng hạng như một cậu nhóc hay thứ gì đó…”

“Ý kiến không tệ”

Tôi cố gắng gạt lấy bẩu không khí căn thẳng xung quanh mình…

“Có thể là Key…” Taemin nói, ánh mắt hướng về ai đó đằng sau tôi… Quay mặt, đầu tiên lọt vào tầm mắt một cậu học sinh nhỏ con và gầy bước xuống cầu thang, cậu ta chẳng để ý đến ai ngoại trừ cuốn sách trên tay mình.

“Ai thế?” Thề rằng với chúa tôi chưa hề thấy cậu ta trước đó.

“OMG! Hai người đã học cùng nhau ba năm trời rồi đấy!” Taemin hét lên

Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Key ngước nhìn lấy bọn tôi. Hình như cậu ấy biết mình đang được bàn tán. Tôi thấy cậu ấy đỏ mặt và quay đi…. Thật sự rất đáng yêu… Làm thế nào tôi chưa từng thấy Key trước đó chứ?

Tôi thầm mỉm cười với chính bản thân…

“Yahhhhhh Tên kia, mi cười như một tên ngốc vậy” Minho nói

“Gì vậy?” Tôi hỏi tựa nhưng vừa bị đánh giấc khỏi một giấc mơ đẹp.

Key POV

Khi nhận thấy cậu ấy nhìn mình, dưng cảm giác xấu hổ vì những hành động sáng nay dội lên trong lòng, thế này có phải cậu ấy biết rồi chăng… Vì thế nên tôi đỏ mặt nhìn sang hướng khác. cậu và tôi cùng nhau 3 năm trời trong một lớp rồi… và đó chính là khoảng thời gian tội đắm mình trong tình yêu với Jonghyun. Nó gần như sẽ vô cùng thảm hại nếu tôi nói những gì mình cảm nhận… có lẽ tôi sẽ làm…. Nhưng đó là cả một vấn đề lớn… Tôi là nam giới… cậu ấy rõ ràng chẳng có hứng thú với một đứa con trai..

Jonghyun nổi tiếng với các cô gái lắm, tất cả bọn họ luôn muốn cậu ấy và tôi chẳng hề thấy ghen khi bọn họ quay quanh Jonghyun. Chỉ đơn gian buồn bã lấn chiếm tâm trí vì các cô gái ấy có thể thể hiện cảm giác của mình… còn tôi?…. thì không thể… Bước vào lớp học và ngồi vào chỗ của mình không phải khía trước cũng chẳng phải đằng sau…. Chỉ là chính giữa…

Cậu ấy bước vào lớp cùng với bạn bè, Minho và Taemin.

Chúng tôi nhìn chầm vào nhau một giây, một giây thần kì ,trước khi Sekyng xuất hiện cạnh Jonghyun, lấy cắp hết sự chú ý của cậu đến tôi … Họ mỉm cười và nói chuyện với nhau cho đến khi giáo viên xuất hiện, cậu ấy ngồi xuống… Thật bất ngờ, Jonghyun ngồi kế bên tôi, nhưng tôi cần phải bình tĩnh, cậu ấy ngồi đây chỉ đơn giản vì nó còn trống…

Đôi tay thấm đượm mồ hồi, rung lên trong khi có gì đó nghẹn ngay cổ họng… Cố gắng mặc kệ sự thật rằng tôi chưa từng ngồi gần cậu ấy lần nào cả… CHƯA BAO GIỜ…. Tôi  nghe thấy hơi thở của Jonghyun… Sẵn sàng ném hết mọi thứ xuống hố sâu sau đó quay sang và hôn lấy cậu …. Nhưng tôi không thể làm thế, Jonghyun không thích… vì vậy sẽ chẳng có nụ hôn nào cả..Sẽ thật nhục nhã nếu nụ hôn không được đáp lại và tôi sẽ chỉ không phải là một đứa con trai tội nghiệp mà là một tên gay tội nghiệp, người bị từ chối bởi Jonghyun hoàn hảo và đẹp trai.

Tôi chẳng quan tâm sự nhục nhã…. Đơn gian chỉ là không muốn bị từ chối…. nhất là cậu ấy…

Jonghyun POV

Tôi thấy cơ thể cậu ấy căng thẳng trước mình..Cậu ấy sợ? Tức giận? Hay tức giận? Chiếc bút bị cậu ấy bóp chặt… miệng cắn lấy chiếc móng… Khi buổi học kết thúc, tôi đứng dậy và bước đến Minho, Taemin.

“Jonghyun và Kibum, hai em có thể ở lại một chút được chứ?” Giáo viên gọi tôi và Key.

Quay mặt nhìn cậu, Key sốc. Bước đến bàn giáo viên và cô ấy mỉm khi tiết kiệm được vật dụng dạy học.

“Vâng?” Tôi nói sau khi nhìn thấy Key quay đi khỏi tôi hướng nhìn đến giáo viên… Tôi dám cược cậu ấy lại đỏ mặt lần nữa…

“Jonghyun, môn toán của em…” Cô giáo nhìn vào mảnh giấy… “Rất tệ” Tôi đã biết trước điều này nhưng để làm gì chứ…

“Và Kibum, em thật sự rất giỏi toán” Cô ấy nhìn vào Key, cậu học sinh đang có khuôn mặt đỏ hơn rất nhiều…

“Vậy tôi nghĩ hai em nên học chung với nhau…”

Một ý khiến không tệ, tôi chỉ là lo lắng nếu Key không đồng ý…

“Sẽ tuyệt vời với em nếu cậu ấy cũng đồng ý” Tôi nói, mỉm cười với Key, cậu ấy thậm chí không có can đảm nhìn vào tôi.

“Đ….uo…ược ạ” Key thì thầm, giọng nói rất nhẹ nhàng và chậm…. Cảm giác gì đó trong dạ dày tôi..

Key POV

Điều này thực sự diễn ra với tôi… Thật không thể nào…. Tôi đang mơ… Tôi đang có một giấc mơ… Nhưng sau năm phút đi bộ với anh ấy qua các hành lang của trường học… tôi mới nhận ra mọi thứ đang thật sự diễn ra…

“Vậy, chúng ta bắt đầu hôm nay chứ?” Cậu ấy nói với sự hạnh phúc nhìn vào tôi…. Ước gì tôi có thể nói chuyện với Jonghyun thật bình thường…. nhưng…. Không thể…

“Ừm…. Nếu cậu muốn..” Nắm chặt lấy cuốn sách trước ngực, sợ rằng trái tim nhỏ sẽ  thoát ra ngoài vì tốc độ…

“Okay, vậy…” Chúng tôi bước đi trong sự im lặng hướng đến nhà cậu ấy..

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Heechul Và Đôi Đũa Chap 1

Tại một xứ sở nào đó, vào một thời điểm nào đó, cùng với một vài sự kiện vớ vẩn.

_ Hoàng tử Siwon, đây không phải là thời điểm để ngài xách valy đi du lịch đâu.

Siwon quay ngoắt lại trừng mắt với ngài công tước đáng mến đang lẽo đẽo theo mình

_ Khi nào mới là thời điểm để ta đi du lịch? Lấy vợ xong mới được đi du lịch à? Không nói nữa, khi nào thích, ta sẽ về.

Và Siwon bước chân ra khỏi lâu đài trong khi ngài công tước ấy vẫn cứ nhẫn nại theo sau. Anh cũng chẳng buồn cắt đuôi ông ta làm gì cho phiền phức, thích theo thì cứ theo. Dù sao anh cũng là con người rộng rãi mà, nhưng đừng có mơ anh chi đồng nào cho ông ta, tự đi theo thì tự chi lấy. Cả cái lâu đài này, có ai dám làm trái ý hoàng tử Siwon đâu chứ? Chỉ có ông ta là suốt ngày dạy đời anh đủ thứ. Anh được học hết tất cả rồi, quá nhiều và dư đủ để trở thành một nhà vua hoàn hảo trong tương lai luôn. Thế mà ông ta cứ xem anh như con nít không bằng. Nói không phải ngoa, con ruồi bay cái vù qua, anh rút cây kiếm to tổ chảng ra chém, nó rớt cả thân, cả cánh, mỗi thứ cứ thế theo thứ tự đáp đất. Vậy đấy, sợ gì nữa?

_ Hoàng tử, hoàng tử, cái kia là cái gì? Trông cứ như gió lốc ấy.

Siwon ngẩng lên nhìn cái thứ mà ngài công tước đáng mến đang đưa tay chỉ trỏ. Anh giật mình rồi xoay người gào lên

_ Là lốc xoáy chứ còn gì nữa. Chạy! Chạy ngay đi!!!

Cái điều đáng ngạc nhiên ở đây, anh trẻ tuổi, có tài lãnh đạo quân sự, cưỡi ngựa nhanh như cắt, ấy vậy mà chạy đua lốc xoáy với một lão già tuổi gần 60 còn không lại. Bình thường trông lão cũng ra dáng lụ khụ lắm, sao lúc cần thoát thân lão lại nhanh thế không biết. Anh tính hét lên là “Đứng lại chặn nó cho ta”, nhưng có lẽ là….muộn mất rồi.

Hoàng tử Siwon đã bị con lốc xoáy nuốt chửng, gọn lỏm không rơi vãi bất cứ thứ gì.

Yunho khóa cửa nhà lại và ra về. Còn Heechul của chúng ta? Đang tắm, hyung ấy đang tắm. Sắp đến giờ hyung ấy đi làm rồi còn gì.

Từ ngày Kim Jaejoong về sống cùng nhà với Minnie và ba người kia, Heechul cũng được nhờ vả tí chút. Nếu là ngày xưa, anh phải lết thân xác đến JYCY Hair, kiếm Yunho để cùng ăn tối, rồi mua đồ ăn về nhà cho ba người còn lại là Minnie, Yoochun và Susu. Còn hiện tại, cứ đến đúng giờ, Yunho lại mang đồ ăn sang cho anh, dĩ nhiên thức ăn do Jaejoong làm. Hồi đó, nếu không ép buộc, chắc Yunho chẳng chịu ăn luôn, cứ ngồi đó ký ký rồi soạn thảo hợp đồng đủ thứ cả. Giờ thì đỡ hơn, cùng Minnie chạy thẳng về nhà ăn cơm luôn. Cũng may mắn là cái nhà đó lúc nào cũng nhớ đến Heechul độc thân nhưng đáng yêu này. Đúng là những người bạn tốt.

Hoàn tất bữa tối của mình và cất phần ăn khuya vào tủ lạnh, Heechul lái xe đến đài SBS để làm việc. Công việc của anh là làm Radio DJ trong tiết mục Sweet Dreams, bắt đầu vào lúc 10 giờ tối và kéo dài suốt một tiếng sau đó. Nhờ có một giọng nói dễ nghe, tính cách cũng khá hài hước, thay vì ru ngủ thính giả như những Radio DJ trước làm, anh lại mang đến tiếng cười cho họ nhiều hơn. Có lẽ vì thế mà giấc ngủ của họ cũng ngon hơn, không mộng mị hoặc gặp ác mộng bởi stress. Giám đốc của đài SBS còn đang có ý định tăng thêm thời lượng của tiết mục do được quá nhiều thính giả yêu cầu.

_ “Để xem, xem nào. Rồi, ổn.” – Heechul cười tươi – “Thân chào các thính giả của Sweet Dreams. Tôi là Kim Heechul, thiên thần sẽ mang đến giấc ngủ an bình nhất cho các bạn.”

Công việc của anh mỗi ngày chỉ có bao nhiêu đó thôi. Từ 10 giờ tối đến 11 giờ tối là giờ phát thanh trực tiếp của tiết mục Sweet Dreams, nên anh đến đài lúc 9 giờ để chuẩn bị. Thời gian còn lại thường là ở nhà để soạn kịch bản cho buổi phát thanh tiếp theo. Dĩ nhiên, kịch bản thay đổi mỗi ngày, do tiết mục được phát mỗi ngày mà, chỉ trừ ngày Chủ Nhật là anh không phải làm việc. Thường thì kịch bản sẽ cho ngày phát hôm nay được soạn trước đó hơn một tháng, có khi là hai tháng lận. Lúc mới nhận việc, chương trình có người viết kịch bản riêng, anh chỉ việc làm DJ thôi. Nhưng do anh bảo không nắm bắt được cảm xúc của người khác, nên đã nhận luôn việc viết kịch bản cho tiết mục mình đang làm DJ. Ấy vậy mà việc thay đổi này đã mang lại làn gió mới cho Sweet Dreams. Lượng thính giả tăng lên một cách bất ngờ, họ gọi điện thoại đến nhiều hơn, yêu cầu nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn. Cũng vì thế mà phần biên kịch của anh giảm bớt nhiều áp lực về nội dung cũng như phải làm mới sản phẩm hơn. Nói chung là khỏe hơn.

Và khi các thính giả thân thương đã chìm sâu vào giấc ngủ an bình, anh lại lái xe về nhà, gần 12 giờ đêm. Hôm nay xem ra cũng không mệt mỏi lắm, vì các thính giả ít trò chuyện về đêm hơn, anh có cơ hội được giải khuây cái lỗ tai hơn một chút. Mấy ngày trước chả hiểu sao mà họ cứ tâm sự suốt, làm nguyên buổi chỉ được vài người trò chuyện. Mà những lúc đó, anh phải lắng nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của mỗi thính giả để còn trò chuyện. Chẹp, mệt ơi là mệt. May mắn thay, được nghe nhạc lúc đêm thế này cũng là một cách giảm stress rất tốt, dù anh cũng ít khi gặp phải triệu chứng đó. Sắp đến căn hộ của mình, Heechul lái xe chậm lại. Nơi anh ở là chung cư cao cấp dành cho rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng trong giới showbiz, nên cánh nhà báo me gần đấy cũng không ít. Còn thiên thần Kim Heechul, người đang làm DJ cho Sweet Dreams cũng “được” ưu ái một căn hộ trong đấy luôn. Lại thêm thính giả của chương trình cũng bắt đầu gia tăng, tiếng tăm của thiên thần Sweet Dreams trở thành đề tài bàn tán của nhiều người, nên anh cũng đang bị cánh nhà báo “zoom” hơi kĩ. Cẩn thận chút vẫn hơn.

“Đoàng”

Một tiếng sấm nổ rền vang cả góc trời. Heechul ngó ra bên ngoài rồi lắc đầu. Trời đầy sao và vô cùng đẹp đẽ, chẳng có bất kì dấu hiệu nào cho thấy sắp có mưa to cả. Vậy mà lại có tiếng sấm to như thế. Chắc anh nào “trên kia” lại tìm cớ gây sự chú ý nơi người nổi tiếng rồi.

“Rầm”

Lần này mới thật sự là điều khiến cho Heechul giật cả mình đây này. Từ giữa không trung, một “vật” gì đó đáp thẳng xuống mui xe trước của anh, tạo nên một âm thanh mạnh mẽ rõ to. Anh chỉ biết căng mắt ra nhìn “vật” đó đang nằm sóng soài trên mui xe trước với hình dáng vô cùng ngộ nghĩnh. Lý do khiến cho Heechul bất động và căng mắt ra ngồi đó nhìn cái thứ kia là vì…nó chính xác là từ trên trời rớt xuống. Anh vẫn còn đang lái xe trên đường, cách nhà dân và các khu mua bán, kể cả cao ốc chung cư một đoạn khá xa. Thế mà cái “thứ” kia nó đáp thẳng xuống mui xe trước luôn, không phải từ trên trời rớt xuống chứ gọi là gì nữa? Mà ở đây là trung tâm thành phố, cao ốc đầy rẫy, chẳng có máy bay hay trực thăng nào bay qua vào lúc này cả.

Heechul mở cửa xe rồi bước xuống, xem xét xong và yên tâm là chiếc xe thân yêu của mình không bị gì, anh mới nhè nhẹ bước lại gần cái “vật” đang bất động trên mui xe. À, đó chẳng phải là “vật” gì cả, có thể đó là một con người. Có tay này, chân cũng thấy rõ lắm, chắc là người rồi. Nhưng người kiểu gì mà lại từ trên trời rớt xuống chứ, lại giữa giờ khuya khoắt như thế này. “Hay thằng điên này nó tự tử” – Heechul xoa cằm ngẫm nghĩ khi nhận ra đó là gương mặt một người đàn ông. Mà bản thân anh cũng không biết phải làm gì với “nó” bây giờ nữa. Thôi, tốt nhất nên tránh ra kẻo tai vạ gió bay. Lỡ mà bị cánh nhà báo chụp được tấm hình, vứt lên mặt báo với cái tiêu đề “Thiên thần Heechul của Sweet Dreams va chết người” thì phiền phứt cho sự nghiệp tương lai lắm. Anh đưa tay kéo kéo cái chân của “kẻ đó” và không khỏi suy nghĩ. Chắc thằng điên này là diễn viên hoặc tâm thần trốn trại đây, ăn mặc kiểu gì giống hệt những người phương Tây thời đại Napoléon ấy. Mà chắc là diễn viên rồi, chứ tâm thần trốn trại đào đâu ra được bộ đồ đẹp như vậy. Rồi rồi, chắc diễn viên đang gặp scandal gì đó chịu không nổi nên nhảy lầu tự tử đây, giờ thì Kim Heechul đã hiểu. Thế này thì lại càng phải tránh xa, càng xa càng tốt. Chứ không thì cái tiêu đề của bài báo sáng mai sẽ là “Diễn viên xyz thất tình tự tử trước xe thiên thần Kim Heechul”. Không không, kiểu đấy lại càng chết hơn nữa. Tai tiếng, tai tiếng lắm. Nhưng kéo được cái gã kia xuống khỏi mui xe cũng là cả một vấn đề rồi. Đang tính lôi hắn ra đâu đấy để vứt lại rồi thoát thân, tự nhiên sau lưng anh có ông cảnh sát lên tiếng

_ Cậu đang làm gì đấy, cậu thanh niên?

Anh giật bắn người khi nghe tiếng ai đó vang lên. Một tay xoa tim, một tay còn đang níu áo gã kia, xoay lại tươi cười

_ Dạ không có gì ạ, bạn cháu say quá nên mới ra nông nỗi này.

Ông ta nhướng mắt nhìn cái gã say với bộ quần áo cực kì lạ mắt trong tay Heechul rồi cười vỗ vai anh rõ đau

_ Bạn bè sao cậu lại đối xử với cậu ta như thế, cũng phải khoát vai mà dìu ra xe chứ.

_ Dạ vâng, phải thế, phải thế. – Anh cười và cúi người xuống, xốc cái gã kia lên vai mình, dìu đi và gật đầu chào ông cảnh sát.

Cám ơn bác cảnh sát đã hoàn thành trách nhiệm của mình, không là có người xấu xa, thấy người bị nạn mà không giúp đỡ lại bỏ chạy thoát thân rồi. Cái này là tốt cho hyung thôi đấy, Heechul hyung.

-End chap 1-

≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡

Lớp Học Yoga Dành Cho Bà Bầu

Lớp học Yoga dành cho bà bầu – khóa học đào tạo huấn luyện viên trao bằng quốc tế 500h dưới sự dẫn dắt bởi Master Jochan.

Tham gia lớp học yoga bầu cũng là một cách tuyệt vời để kết nối với em bé trong bụng và các mẹ bầu khác trong một môi trường cân bằng và thư giãn.

Yoga là bộ môn thể thao xuất phát từ đất nước Ấn Độ, là bộ môn dành cho tất cả mọi người và là một trong số ít những bộ môn thể thao mà các bà mẹ mang thai có thể tập luyện. Các nghiên cứu đã cho thấy tập Yoga khi mang thai có rất nhiều lợi ích cho cả mẹ và thai nhi. Bộ môn Yoga dành riêng cho bà bầu thường chỉ bao gồm các động tác vươn tay, vươn chân, uốn người, gập người… mà không có các động tác khó. Những bài tập tại chỗ nhẹ nhàng chủ yếu sử dụng việc điều hòa hơi thở kết hợp với vận động các cơ, khớp trong cơ thể để giúp giúp các mẹ học được cách thở sâu và thư giãn, rất hữu ích khi bước vào giai đoạn chuyển dạ, sinh nở và sau đó là việc làm mẹ . Yoga mang lại cho mẹ bầu những tác dụng tuyệt vời đến thể chất lẫn tinh thần:

Yoga cải thiện lưu thông máu và giảm thiểu các vấn đề về giữ nước và phù.

Yoga giúp mẹ bầu tránh những hiện tượng khó chịu trong thai kỳ như buồn nôn, chuột rút, phù nề chân, mỏi lưng, đau nhức.

Tập yoga mẹ bầu có được thể deo dai, di chuyển nhẹ nhàng, nâng cao được sức mạnh nâng đỡ của lưng, cột sống; cơ bắp săn chắc, dây chằng có độ đàn hồi tốt giúp mẹ bầu luôn nhanh nhẹn hơn, tinh thần thoải mái và giúp giảm đau khi chuyển dạ, mẹ bầu có một tư thế sẵn sàng khi vượt cạn.

Không tăng cân quá mức cần thiết, duy trì trọng lượng cơ thể trong mức vừa đủ cho sức khỏe của mẹ và bé, nhanh lấy lại vóc dáng sau khi sinh.

Yoga nhấn mạnh vào thở và di chuyển liên tục nên giúp mẹ thở sâu hơn, làm giảm sự lo lắng và căng thẳng, tạo nên một giấc ngủ thư giãn, giúp mẹ bầu thư giãn hệ thần kinh. Khi mẹ bầu cảm thấy thư thái, từ đó điều khiển cảm xúc trong quá trình mang thai và sinh nở. Mẹ bầu sẽ bớt cảm sợ hãi khi sanh, tử cung sẽ dễ dàng mở rộng ra để bé ra đời. Thai phụ hãy nhớ chu kỳ này: sợ hãi – thắt chặt – đau đớn, do đó thời gian sanh sẽ rút ngắn hơn so với mẹ bầu không luyện tập yoga. Tập luyện yoga giúp thai phụ biết cách hít thở để giúp cho cơ thể được nới lỏng, thư giãn và sinh nở theo bản năng của mình.

Nghiên cứu cho thấy, thể loại yoga tĩnh tâm, kết hợp giữa vận động thể chất và thiền định có thể là một liệu pháp đáng kể giúp thai phụ vượt qua hội chứng trầm cảm khi mang thai và tăng cường sợi dây liên kết giữa mẹ và bé.

Khi mẹ tập yoga, bé trong bụng cũng được vận động theo. Khi sanh ra bé sẽ khỏe mạnh hơn hơn và nhanh nhẹ hơn.

Namaste! 🙏

Lớp học được dẫn dắt bởi giảng viên có kinh nghiệm sẽ mang tới những trải nghiệm mang thai đặc biệt cho bạn. Mỗi lớp bao gồm hướng dẫn thực hành các tư thế yoga phục hồi, các kỹ thuật thở và thiền định giúp các bạn có cơ thể khỏe mạnh, tâm trí thư giãn, giải tỏa sự mệt mỏi căng thẳng của quá trình mang thai.

Tuổi 16 Và Có Cục Cưng – Chap 2 – 1/2

Tựa đề: Tuổi 16 và có cục cưng

Tác giả: hattukissa

Nhân vật chính: YunJae

Rating: NC-17 (Nhưng yên tâm, tớ sẽ cảnh báo bài viết 17+ bằng cách đặt pass)

Cảnh báo: mpreg (mpreg là nam có thể sinh em bé ấy , là sinh tử văn ấy ạ)

Thể loại: Lãng mạn, tục tiễu

Độ dài: 6 chapter (nhưng tớ sẽ chia lại để trans)

Tóm tắt: Đó chắc chắn là vụ bê bối rầm rộ nhất năm khi Kim JaeJoong đã lọt vào ‘tầm ngắm’ của tên trộm xe – Jung Yunho

Người dịch: Ely YunJae

CHAPTER 2 – Part 1

Lời của tác giả: Chapter 2 cũng có ảnh vẽ nữa! ^^ JaeJoong sẽ nói cái vấn đề này với Yunho ra sao đây ~

Giai đoạn đầu mang thai rất khó khăn, lại là lần đầu nên cậu không biết phải ăn uống hay làm gì để cung cấp chất bổ cho em bé trong bụng, việc đi khám bác sĩ ở gian đoạn này rất quan trọng, chỉ là cậu quá sợ nên không dám đi.

Lựa chọn duy nhất lúc này cho JaeJoong là chạy xe đạp quanh thị trấn, hy vọng sẽ gặp được Yunho hoặc chỉ là chiếc xe của anh ta. Đáng lẽ ngay từ đầu cậu nên nói tuổi của mình cho hắn biết để hắn sẽ có lý do chính đáng để tránh không làm chuyện đó với cậu, cậu biết hành vi của mình thật vô trách nhiệm, Yunho có thể tiếp tục bị quản thúc nếu chuyện này bị phanh phui.

Hình như cậu đã cư xử như một thằng ngốc mất rồi, tình yêu sét đánh của cái tuổi nổi loạn này khiến cậu tin rằng Yunho sẽ lắng nghe nỗi lo của cậu về đứa bé. Xe của hắn thường đậu ở bãi đổ xe gần quán rượu nhưng tăm hơi thì chẳng thấy đâu, cậu đã dành hẳn một ngày ngồi chờ ở cái bãi đổ xe đó mà vẫn không gặp được hắn, thậm chí ngày nào cũng dậy sớm đi đến trường dù là đang nghỉ hè, rồi ngồi ngay trên cầu thang chỉ vì hy vọng có thể gặp chú gác cổng – một người khá quen thuộc với  hắn.

Sáng thứ sáu đẹp trời, cậu vẫn ngồi chỗ cũ được hai tiếng đồng hồ rồi, dùng một cái cây dài vẽ vời trên đống sỏi trước cổng trường, cuối cùng cậu cũng chờ được đến lúc chú gác cổng bước ra với cái máy cắt cỏ. Cậu đứng bật dậy từ thật nhanh, vội vã tiến đến gần người đàn ông trung niên, chú hình như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy mùa hè mà vẫn có một học sinh đến đây, đi lòng vòng trong sân trường. Trường học  thường là lựa chọn cuối cùng của mấy đứa học sinh để tận hưởng mùa hè.

“Này cháu” Chú lúng túng vẫy vẫy tay, nhìn cậu bé đang tiến lại gần mình “Cháu đến đây làm gì thế?”

“Cũng không có gì ạ” JaeJoong thì thầm, dừng lại ngay trước mặt chú gác cổng. “Cháu chỉ muốn hỏi là dạo này chú có gặp Yunho không”

“Cháu không biết gì à? Nó bị bắt rồi. Bị bắt từ hai tuần trước rồi nhưng mà được giảm án nên chắc sắp được thả rồi đó.”

“Anh ta  làm cái gì phạm pháp hả chú?” JaeJoong cố trấn an bản thân, không để lộ sự lo lắng trong lòng “Ảnh có sao không ạ?”

“Có người đột nhập vào nhà của ông Park và người ta ngay lập tức nghĩ là nó làm. Nhưng mà họ chẳng nghĩ đến trường hợp thôn mình có một đứa tội phạm khác”

“Yunho không có làm mấy cái chuyện đó nữa đâu” JaeJoong bênh vực người trong lòng. “Cứ nhốt anh ấy như thế sao? Chả có công bằng gì cả.”

“Cháu nói đúng” Người đàn ông lớn tuổi nheo nheo mắt “Nó là người tốt nhưng mà chẳng có ai tin nó.”

“Vâng ạ… cháu cám ơn” Cậu lẩm bẩm, thất vọng vì vẫn chưa dò hỏi được chỗ hắn ở.

“Trước khi được thả nó bị quản chế làm việc ở nghĩa trang ấy” Chú lên tiếng trong sự ngạc nhiên của cậu “Gần đường cao tốc phía nam ấy, cháu đến đấy tìm nó thử xem.”

“Cháu cám ơn ạ.” Miệng JaeJoong nở một nụ cười tươi rói, vừa quay đi vừa vẫy tay với chú gác cổng.

Đạp xe đến nghĩa trang chỉ mất có vài phút thôi nhưng cậu cảm giác như kéo dài cả thế kỉ. Cậu nôn nao được gặp Yunho nên dần quên mất cái vấn đề cực lớn mà sắp phải nói với hắn. Chắc hẳn Yunho sẽ quát vào mặt cậu rồi bắt cậu đi bỏ ngay đứa bé trong bụng, nhưng mà nếu phải đi đến bước đó thì thà là Yunho ra lệnh còn hơn là bắt cậu phải tự mang cốt nhục của mình bỏ đi.

Ngay khi đến được nghĩa trang, cậu vứt ngay chiếc xe đạp bên đường rồi hối hả đi tìm Yunho. Cái nắng cháy da giữa trưa như thiêu đốt làn nha mỏng sau cổ JaeJoong.

Cũng không lâu lắm thì cậu tìm được hắn, Yunho cúi đầu cặm cụi điều khiển cái máy cắt cỏ xuống dốc. Chỉ đứng nhìn Yunho thế này sau nhiều ngày không gặp, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn mặc chiếc áo thun ba lỗ màu trắng, quần sọt ngắn hơi rộng, râu lún phún trên mặt, tóc bù xù nhưng đối với JaeJoong – hắn vẫn phong độ, hoàn hảo như mọi ngày.

“Yunho” Cậu kêu hắn thật to, mừng rỡ chạy thật nhanh về phía hắn nhưng lại mất thăng bằng, lăn tròn xuống đồi.

“Chết tiệt, cái nhóc này” nhìn thấy cậu ngã, Yunho không biết nên cười hay nên sốc bây giờ, hắn ngồi xuống vội vã đỡ cậu đứng dậy, “Không sao chứ?”

Cậu rên rỉ, mắt nhìn xuống đầu gối bị vài cọng có dập bám lên. “Au, chắc không sao”

“Em tới đây là gì?” JaeJoong như được trút bỏ gánh nặng trong lòng vậy, giọng hắn nghe không có bực bội khi thấy cậu.

“Em muốn gặp anh” JaeJoong trả lời, vẫn đang thích thú vì Yunho vẫn đang nắm tay cậu cho cậu giữ thăng bằng. “Em có chuyện muốn nói”

“JaeJoong, em phải hiểu rõ là cái chuyện hôm đó sẽ xảy ra chỉ một lần thôi.” Hắn thở dài, nhẹ nhàng phủi đi vài cọng cỏ trên vai cậu. “Em thật sự rất dễ thương, nhưng mà tôi không thể mạo hiểm được.”

Cậu quyết định chỉ nói ra một lần rồi khiến hắn im miệng luôn. “Em đang mang thai.” Bây giờ thì thành công rồi, bên tai chỉ còn tiếng dế râm ran.

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, miệng Yunho dần đóng mở như con cá mắc cạn trên nước, muốn nói gì đó nhưng không thể phát thành tiếng.

“Chết tiệt” Cuối cùng cũng lên tiếng, hắn buông cánh tay cậu ra và ngồi bệt trên cỏ. JaeJoong mon men đến gần ngồi cạnh hắn, hai tay ôm chặt đầu gối đợi chờ quả bom bên cạnh phát nổ.

“Là – là con của tôi hả?” Yunho lắp bắp, không thể nói thêm chữ nào cho câu này dài hơn được. Hắn lấy gói thuốc là từ túi sau, châm một điếu, nhìn chằm chằm vào bụng cậu giống như là đứa bé trong bụng sẽ chui ra ngay lập tức vậy.

JaeJoong gật gật, nghĩ nghĩ một hồi cậu quyết định nói thật. “Đúng vậy, đêm đó là lần đầu của em.”

“Cái gì?” Hắn trông còn choáng váng hơn khi nãy. “Nhưng mà… Khốn kiếp.”

“Em biết là anh không muốn giữ cục cưng lại.” Cậu thở dài, cắn chặt môi dưới, cố nén giọt nước mắt đang chuẩn bị trào ra. Cậu ngốc quá, còn tưởng tượng ra cái viễn cảnh lãng mạn như trong cổ tích. Yunho cũng chẳng phải bạch mã hoàng tử đến giải cứu cậu khỏi cái đống rối ren này.

“À mà, chờ tí.” Hắn luồng tay vào trong tóc mình. “Em đã gặp bác sĩ chưa thế?

“Cám ơn em vì đã nghĩ đến tôi, nhưng mà… Đấy là lần đầu của em à? Đêm đó em rất …”’ Hắn nói trong khi hút thuốc. “Đêm đó tôi không có chuẩn bị cho em, đau lắm đúng không?

JaeJoong mỉm cười một chút, cậu vui mừng khi nghe ra trong giọng Yunho có sự lo lắng. “Em không sao, cũng đâu phải là con nít hay gì đâu.”

“Em là con nít chứ gì nữa.”

“Ừ, bây giờ trong bụng có con nít thiệt rồi nè, còn là con nít của anh nữa.” Cậu xoay phắt sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn nữa, khung cảnh mùa hè đẹp đẽ trước mắt dường như trở nên xám xịt.

“Bây giờ em thấy sao? Lúc nãy ngã không sao chứ? Có đau ở đâu không?” Yunho hỏi, vươn tay lúng túng ôm nhẹ lấy vai cậu.

Cậu gật gật, dùng mu bàn tay quẹt đi hàng nước mắt đang lăn dài. “Em không sao, Anh đi đến chỗ bác sĩ với em có được không? Để lấy cục cưng ra.”

“Đi cái gì mà đi?” Hắn nắm chặt tay cậu, giật cậu quay lại đối diện với mình, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình. “Cục cưng cũng là con của tôi! Tôi có cho bỏ chưa mà đòi bỏ?”

Cậu ngạc nhiên đến tột độ, trong mắt hắn hoàn toàn chính là sự nghiêm túc, “Anh muốn giữ cục cưng lại hả? Anh muốn giữ con em lại hả?”

“Con của tụi mình!” Hắn sửa lời cậu, ném đi điếu thuốc trên tay, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu lần nữa. “Tất nhiên là tôi muốn giữ cục cưng rồi, nhưng quyết định là ở em.”

“’Em muốn giữ, em muốn giữ mà.” Cậu ngay lập tức nói lên mong muốn của mình, trái tim trong lồng ngực muốn nổ tung vì niềm vui tột cùng. “Dù biết sẽ rất khó khăn, nhưng em muốn giữ con lại.”

“Tôi chỉ không hiểu tại sao lại thế này được, chẳng phải đã dùng condom sao?” Hắn tò mò.

“Ban đầu thì có, nhưng mà bị rách. Qua sáng hôm sau cũng không có dùng.”

Yunho gãi gãi đầu . “Cái chuyện này thật hy hữu, em còn là con trai … Nhưng mà chuyện khó tin vậy lại xảy ra với chúng ta.”

“Ừm” JaeJoong đồng ý với hắn, nhắm hai mắt lại tận hưởng ánh sáng mắt trời ấm áp, tự dưng cậu cảm thấy mọi lo lắng dần tan biến.

[Ảnh chị tác giả vẽ cho đoạn này ~]

————————————————————————–

Ngọt hôn? ngọt hôn các nàng? hí hí ~

Ảnh này gần gần giống với đồ anh Jung mặc trong đoạn này ~ hị ~ phong độ chán ;))

Đầu tuần vui vẻ ^^

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Tác giả: Ely YunJae

Cassiopeia

YunJae

Support TVXQ! and JYJ

Contact: Ely YunJae @ FB

Anh Em Trai – Chap 1

Anh em trai

Trans : Ný

Category : pink

Rating : M

Chap 1: Ấn tượng đầu.

Khi bố Kibum hỏi cậu có muốn đến ga tàu để đón người mẹ mới của mình không thì Kibum đã từ chối. Không phải vì cậu không muốn gặp họ, mà là cậu chỉ muốn ở 1 mình. Tối qua cậu đã mơ 1 giấc mơ về anh học sinh khóa trên tên Onew, đang cởi đồ cậu ra ngay trên giường – thứ chỉ có thể xảy ra trong trí tưởng tượng của cậu. Kibum thích anh chàng này từ khi cậu mới vào trường rồi, từ ngày mà cậu thấy anh ta ở trần trong phòng tắm nam. Cậu biết thế này có hơi biến thái, nhưng những hình ảnh không trong sáng cứ lởn vởn quanh đầu cậu. Kibum không có ý định tỏ tình với anh ấy vì Onew không phải gay. Ừ thì không ai trong trường là gay cả, và cũng chẳng ai biết cậu gay, nên cậu quyết định cứ giữ nó thế này.

Kibum nói dối bố là cậu ấy phải dọn phòng để tạo ấn tượng tốt với những thành viên mới. Từ nhà cậu đi ra ga tàu mất khoảng 40’ và cùng khoảng thời gian đó để quay về. Như thế là quá đủ thời gian cho Kibum, để dọn phòng 1 chút tạo ấn tượng tốt và… tự làm mình thỏa mãn trong nhà vệ sinh.

Kibum thích “tự giải quyết” khi ở nhà 1 mình vì thứ nhất, cậu muốn mình được yên và thứ hai, cậu muốn tạo ra 1 vài âm thanh trong khi làm. Đó là 1 thói quen kì quặc, nhưng nó lại làm Kibum cảm thấy thích thú và tim đập nhanh hơn. Nên cậu cởi bỏ quần áo, vặn to máy phát nhạc lên. Cậu bật 1 bài hát, khẽ uốn éo vài đường khi bước đến phòng tắm. Cậu còn không thèm quan tâm đến việc đóng cửa, Kibum ngồi vào bồn tắm và vặn nước ấm. Cậu thả mình trong bồn nước, ngửa cả đầu ra sau. Cậu bắt đầu nhớ lại giấc mơ hôm qua, đó là giấc mơ tuyệt nhất từ trước tới giờ đối với cậu. Kibum chỉ toàn mơ thấy 1 Onew ở trần, lúc thì ở phòng tắm nam, lúc trong phòng của cậu, nhưng chẳng làm gì xa hơn 1 nụ hôn kiểu Pháp. Tuy nhiên việc đó luôn luôn làm Kibum thức dậy với cơ thể đầy mồ hôi. Đôi khi giấc mơ của cậu là về Onew đang ép Kibum vào tường và thì thầm vài câu sến súa với cậu. Bất kể thời gian hay địa điểm và Kibum yêu cậu Onew trong trí tưởng tượng của mình, 1 Onew không từ chối cậu và yêu cậu vô điều kiện.

***

Jonghyun cực kỳ bất mãn với mẹ không chỉ vì bà yêu ngay khi chỉ mới nói chuyện với người nào đó trên mạng. Thứ làm anh khó chịu là vì nhà của ông ở tận trên Seoul, và nếu quan hệ của mẹ anh và “ông già” đó tiến triển thêm thì gia đình anh sẽ phải chuyển lên Seoul, rời xa quê hương Daegu của anh để mẹ anh làm đám cưới. Jonghyun sẽ phải bỏ lại bạn bè của mình mà bắt đầu cuộc sống mới, với cái “gia đình” mới này. Anh hoàn toàn không chấp nhận nó và mẹ anh cũng biết điều này, nhưng bà không muốn nhắc tới nữa. Bà chỉ nói rằng họ sẽ đi gặp bạn trai của bà và con của ông ấy.

Jonghyun dường như không hề nói chuyện trong suốt chuyến đi. Anh chỉ ngồi đấy với cái iPod vặn volumn hết cỡ và nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi họ đến được ga xe lửa thì người đàn ông kia đã ở đó từ lúc nào rồi. Ông ta giống y như trong bức ảnh mà mẹ anh đưa cho anh. Ông ta trông hơi béo và cao hơn anh 1 chút. Mái tóc thì cũng có hơi phong cách, ngắn và màu đen với đôi mắt bé. Người đàn ông có nụ cười thân thiện nhưng… nhìn có hơi ngố. Ông ta nhận ra họ ngay lập tức và vẫy tay với nụ cười trên môi.

_ Xin chào! – Ông ta nói trong khi giúp mẹ Jonghyun khiêng vali. Cậu chàng chẳng hề chú tâm đến đống hành lí của anh hay của mẹ. Vâng anh chẳng hề quan tâm chút nào!

_ Chào con! – Người đàn ông chào anh khi họ đã ở trong xe.

_ Rất vui được gặp con Jonghyun. – Ông nhìn sang anh – đang cố nặn ra 1 nụ cười xã giao và vặn nhỏ nhạc xuống để có thể nghe ông nói gì.

_ Con nhìn y chang như trong bức ảnh mẹ con đưa cho ta! Chỉ có hơi cơ bắp và đẹp trai hơn thôi.

_ Ông cũng chẳng khác gì mấy, có điều mập hơn! – Câu trả lời làm mẹ anh phải quay đầu sang liếc thằng con thô lỗ của mình, nhưng Jonghyun giả vờ như mình không thấy.

_ Jonghyun à không được đùa như thế! Con hư quá đấy! – Mẹ anh huých vào người anh.

_ Haha không sao mà, thằng bé nói cũng đúng. Anh đã tăng lên vài cân vào mùa hè.

_ Chỉ vài cân thôi sao? – Jonghyun hỏi và mẹ anh đã rất muốn tát anh.

_ Jonghyun à!! – Bà ngân dài giọng làm Jonghyun hơi giật mình nhưng vẫn làm như không có gì.

_ Thật mà! Không sao đâu! – Người đàn ông nói – Ta thích con rồi đấy Jonghyun-ssi, con có vẻ rất thành thật và vui tính!

Ờ nhưng tôi không thích ông! Jonghyun muốn nói ra nhưng quyết định kiềm lại và chỉ vặn to nhạc lên. Đây sẽ là 1 chuyến đi dài đây.

Jonghyun không thể nhớ được khoảng thời gian nào tệ hơn lúc này. Bố của Kibum cứ luôn miệng hỏi han anh nhằm cố kết thân với anh. Như là anh thích môn thể thao nào hay ở trường ra làm sao. Jonghyun chẳng thèm để ý và anh quá mệt để trả lời hết các câu hỏi nên cứ “vâng, ổn ạ, cháu thích nhiều lắm” và “à không sao ạ”. Sự khó chịu là quá rõ ràng rồi và mẹ Jonghyun cũng nhận ra điều đó, bà chỉ mong mọi chuyện sẽ tốt hơn khi Jonghyun gặp Kibum, anh chỉ sinh trước Kibum vài tháng thôi và bố Kibum bảo rằng cậu rất mong được gặp Jonghyun và mẹ anh. Có thể Kibum sẽ thân được với Jonghyun. Hy vọng thế…

Thật may là không bị kẹt xe trên đường và họ về nhà chỉ sau 20 phút. Khi họ dừng xe lại Jonghyun chẳng thèm dỡ đồ đạc xuống nữa, anh đang mắc vệ sinh lắm rồi. ( =)) )

_ Ông có thể chỉ tôi nhà vệ sinh trước khi dỡ hành lí xuống được không? – Anh hỏi. Và với cái liếc xéo của mẹ, anh liền hiểu ra.

_… làm ơn? – Anh thêm vào với 1 nụ cười giả tạo.

_ Tất nhiên rồi! Để ta mở cửa trước đã. – Khi cửa được mở thì họ cũng nghe thấy được tiếng nhạc to đùng phát ra.

_ Đó chắc là Kibum trong phòng. – Ông nói – Kibum à chúng ta về rồi! Con vặn nhỏ nhạc xuống đi!

_ Được rồi… giờ thì chỉ tôi được chưa? – Jonghyun bắt chéo chân lại và hỏi, anh không chịu được nữa rồi.

_ À phải ta xin lỗi, nó ở bên phải trên lầu ba, kế bên phòng của Kibum, nó có 1 tấm biển ngay cửa.

Jonghyun bắn lên lầu nhanh nhất có thể và xông vào nhà vệ sinh mặc kệ tiếng nước đang chảy. Anh cởi khóa quần và rồi nghe thấy tiếng rên rỉ trong bồn tắm.

_ Ohh… hyung… phải chỗ đấy…”

_ Cái quái gì vậy?? – Jonghyun la lên, quên béng đi là mình chưa kéo khóa quần.

Ngay khi nghe thấy tiếng quát của 1 người lạ, Kibum dừng ngay việc mình đang làm và mở hé cái rèm ra. Và cậu thấy 1 anh chàng đang hết sức ngạc nhiên nhìn cậu với tư thế hết sức kì cục.

_ Ôi trời ơi!! – Mặt cậu đang chuyển sang cực đỏ.

Đó sẽ là người anh trai tương lai của cậu và đây chắc chắn không phải là cái ấn tượng đầu tốt đẹp mà cậu muốn cho anh thấy.

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Camera Tình Yêu!!!(Jaeho)_Chap 1

Paring: Jaeho

Length: Two Short

Au: Size02

Sumary: Không dám tiếp cận em, chỉ thông qua những chiếc Camera mà theo dõi em…biến thái ….nhưng đó là cách tìm cửa vào trái tim em…

Warinnnnnnnggg: Yaoi….(và không biết có biến thái không)

**************************************************

SS Phương yêu quý! Thật là có lỗi khi không thể hoàn thành  cho ss hết cả fic vì tình hình sức khỏe của em hiện giờ hơi tệ nên không thể  hoàn thành như dự kiến…ss thông cảm cho em nhỏ nha ^ ^. Em biết ss thương em mà…..

Đây là tác phẩm mà em viết để tặng cho ss, nhân cái ngày mà cách đây rất lâu  đã mang ss đến với thế giới của fangirl. Không biết đó là măn máy hay xui xẻo… nhưng đối với em được gặp và quen biết với ss là một điều may mắn và mãi mãi là may mắn của em.

Chúc ss một ngày sinh nhật thật vui vẻ, thật hạnh phúc….chúc ss niềm vui luôn bên cạnh…thành công luôn kề bên. Mọi việc suôn sẽ như thuyền xuôi nước.

Quan trọng nhất luôn bình an……..

Size02

p/s: Không biết ss đang ham vui ở nơi nào… không biết có đọc những dòng này không nữa …..

************************************************

Ah……- AH….chết tiệt…sao mà  chặt thế…..

Ư…m….ư….

AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH

Chết tiệt mình phải giảm cân thôi.- cậu đang cố mang bộ quần áo từ năm năm trước vào thân thể gầy gần bằng một cây củi. những chú chim nhỏ ngoài cửa sổ lo lắng rằng nếu cậu mà giảm cân nữa thì gió sẽ thổi cậu đến tận đâu.

_Trễ mất thôi….

Đúng vậy đã trễ rồi… công ty người làm việc lúc 8h, bây giờ người ở đó bảo trễ mất thôi.

Công việc của người này rất an nhàn à…. Không hiểu con mắt người đời là nhu

Công việc khá nhàn nhã  đấy chứ… thuở đi học cậu, trong một lần lớp không có ai đi thi thiết kế thời trang, thì cậu liền bị ép. Đi thẩn thơ ngoài công viên thì thấy một cây lâu năm rất là đẹp liền phác họa lại, lại tình cờ mà bị lớp trưởng mang đi nộp…chẳng may đoạt giải nhất.

Hắc nghĩ đến lúc đó người ta nghĩ thân cây khô là một bộ vest trang trọng và nhanh chóng trở thành xu hướng thời trang  thì cậu đã thua số mệnh rồi. Liền sau đó một người không tài cán đang phân vân không biết vào trường Đại học nào thì “bị” Đại học Seuol gửi giấy mời nên mới ngồi lì ở đó suốt bốn năm. Không phải kể, những tác phẩm của cậu đều trở thành một hiện tượng…cứ như vậy cho đến khi làm tại công ty…Sky Fashion, cậu cũng nhận được rất nhiều ưu đãi nha.

_Hầy… biết vậy ngủ thêm tí nữa…- Cậu lầm bầm khi bước vô phòng mà chẳng có ai. Chắc hẳn mọi người đã đi họp hết cả rồi…

Lăng xăng lại máy mở trò chơi yêu thích rồi lại đọc mấy mẩu chuyện cười. Thật là thú vị nha….Đến khi cậu chán quay lại nhìn thì mọi người đã bận bận rộn với công việc của họ.

Ngáp một cái.

_Trưởng phòng ah.

_Sao vậy Yunho có bản vẽ rồi sao.

_Ách…Chưa có. Ý tôi là muốn xin phép ra ngoài được không.

_Ah…vậy ah. Cậu cứ đi đi.

Nhìn trưởng phòng buồn bã quay lưng, Yunho cũng vô cùng buồn, nhưng biết sao được hiện tại cậu không muốn vẽ mà.

Đi lên sân thượng nhìn bầu trời trong xanh rộng  lớn, định hét một tiếng cho sảng khoái nhưng lại bị cái trực thăng đen ngòm bay ngang qua át mất tiếng oanh vàng của cậu, Yunho nhìn theo thầm rủa cho nó rớt xuống.

.

.

.

.

.

Trên chiếc trực thăng kia có người vừa thấy dáng cậu liền lấy ống nhòm Zoom kỹ cậu, long thầm nhủ “ Vẫn chưa “ mất” miếng nào ah.

_Chủ tịch…có thể bay nhanh chưa ah, Bảo vệ không phận ở đây vừa phát cảnh cáo tốc độ của chúng ta.

_Chuyện gì?

_Ách …không có gì…tôi nói là cánh trực thăng lớn  tạo gió người bên dưới hẳn là khó chịu đi.

Trầm trầm nhìn người bên dưới đang nhíu mặt nhíu mày. Hắn mới cho bay đi, lúc nãy hắn cũng đã nghe ra ý tứ của trợ lý của hắn… cứ cho là hắn thông minh đi, dám ngăn cản hắn ngoạn cảnh hậu quả hắn dám chịu .

Trở lại bầu không khí im ắng thì Yunho thực cũng không còn cảm tình gì mà hét nữa. Lấy bút giấy ra ngoạch vài đường rồi tô tô xóa xóa….rồi đi xuống lầu xem như không thấy biểu tình nóng vội của hắn mà đưa cho hắn tập phác thảo mới hoàn thành. Hắn nhận được rồi, biểu tình như vừa được cứu mạng, làm cậu vô cùng khó hiểu…khi vị trưởng phòng kia khuất dạng thì nghe thấy tiếng xì xào bàn tán vị chủ tịch nào đó của Công ty mới ghé thì chọt hiểu ra. Coi như hắn may mắn đi.

.

.

.

.

Hồi nãy nhìn trời có vẻ tốt, cậu nên đi ra ngoài hít thở chút không khí trước khi nghe thông báo về bản thiết kế của cậu chứ. Họp hành không bao giờ là sở thích của cậu.

Vừa bước ra khỏi văn phòng liền có người chạy lại kéo cậu đi mất. Yunho thầm hỏi, trong công ty cậu không thân với ai đến mức có thể kéo tay kéo chân cậu như vậy.

_Này…ách… trưởng phòng, sao ngài lại kéo tôi đi vậy???

_Hộc….Yunho, chủ tịch muốn gặp cậu.

Yunho gật gù như hiểu, tại vì bình thường, trừ lúc cậu cần, bản vẽ trên tay thì hầu như trả ai nói chuyện hay tiếp xúc với cậu. Lần này là vị chủ tịch kia chỉ đích danh mới dám cả gan như vậy (Yunnie, ổng là sếp của cậu đó)

_Chúng ta vào thôi.

_Vâng. – Yunho không nghĩ rằng cái phòng họp nó lại lớn đến vậy có thể miêu tả là gần bằng sân vận động quốc gia ah. Ngơ ngác nhìn xung quanh nơi lần đầu tiên cậu đặt chân tơi, cậu cùng trưởng phòng đi lại cái bàn chính giữa căn phòng, vị trưởng phòng lúc này mới nhanh nhẹn chạy lại vị trí của mình. Yunho nhìn khắp cái bàn chỉ còn một chỗ trống mà thôi, cậu đinh ninh đó là chỗ của mình nên lại đó ngồi mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu, rồi lại đồng loạt quay đi. Chờ đến hơn năm phút không thấy ai nói gì, cậu đã gần nghi ngờ là buổi họp là nơi im lặng để sám hối, an tịnh. Thì một lần nữa, cửa lại mở ra, cậu không quan tâm lắm nhưng thấy mọi người đứng lên, cậu đứng lên, ngồi xuống thì cậu ngồi xuống.

“Cộp”

“Cộp”

Ầy là ai thế nhỉ, ngay cả tiếng giày cũng khác. Yunho đã muốn tò mò xem hình dáng người đó như thế nào, ngước lên nhìn xung quanh lại không thấy ai. Ách… kì lạ.

_Mọi người bắt đầu đi.

Hù chết cậu à. Sao lại đứng sau lưng cậu mà nói như thổi vào tai cậu thế . Quay lại lườm tên chết tiệt nào thì thấy một người mẫu nha. Rất là đẹp trai phong độ nha. Chắc là người mẫu được mời để thử trang phục đi.

_Vâng thưa chủ tịch.

Thật hù chết cậu nha. Cái người đang đứng sau lưng cậu là cái vị hay ngồi trên nóc tòa nhà sao. Không phải  chứ, len lén nhìn cái tấm hình chủ nhật ngay phía trước cậu. A không sai nha, rõ ràng ghi là Chủ tịch KIM JAEJOONG nha. Lần này cậu tiêu rồi, đã biết đổ mồ hôi hột là như thế nào rồi a… hahaa..  nhưng cậu giỏi nhất là việc không quan tâm ah. Nên định đứng lên nhường chỗ cho chủ tịch, thì lại bị bàn tay mang hơi ấm ghì lại cùng chất giọng trầm trầm .

_Bắt đầu.

_Chủ tịch, trong tháng qua doanh thu…..

_Chủ tịch, Công ty MV muốn rút vốn khỏi quỹ đầu tư ……

.

.

.

.

_Chủ tịch, mẫu thiết kế được chọn không hợp với xu thế… – Trưởng phòng tư vấn vừa mới định báo cáo thì người sau lưng cậu lên tiếng, lần này giọng lại mang chút băng lãnh .

_Đuổi

Chỉ một chủ mà làm cho người kia suy sụp tinh thần _ Thưa chu tịch., tôi chưa báo cáo xong mà….

“….”

_Ngài Lee, phương châm của công ty chúng ta là tạo ra xu hướng thời trang.- Thấy chủ tịch không nói, thân làm thư ký nên vị đang ngồi bên trái cậu liền lên tiếng giải thích.

Cậu cũng hiểu rồi, nhưng vị chủ tịch này lạ vậy, dù sao thư ký kia cũng đã ý tứ mà lấy một cái ghế để bên cạnh cậu cậu, mà hắn cứ như không mà tiếp tục đứng sau lưng cậu, lâu lâu thổi hơi làm tai cậu ngứa muốn chết đi được, còn cái tay hồi nãy đang để trên vai thì dần dần vòng qua để trước ngực cậu, lâu lâu lại cọ cọ, nếu hắn không phải đàn ông và hơi đẹp trai thì cậu tin rằng cậu đang bị sàm sỡ .

Chán muốn chết liền ngáp một cái, thì nghe thấy hắn bảo dừng cuộc họp lại, cậu vô cùng có tinh thần mà chạy đi ,muốn vào để rửa mặt, lại bị cái vị chủ tịch kia ngăn cản.

_Cậu gặp tôi một lát.- Lần thứ hai trong ngày cậu bị kéo đi như thế này đấy. Bị kéo đến phòng trên nóc thường làm người ta lo lắng không nguôi, nhưng Yunho chỉ có tức giận, nhìn xem nhìn xem. Cậu mới vào thì bị hắn ôm cứng rồi, cái mặt cậu không cần rữa bây giờ đã ướt đẫm nước miếng của hắn rồi.

_Ngài làm cái gì vậy?

_Anh làm gì?

_Mau bỏ tôi ra.

_Không.

_Ngài…ưm…ư…

Những lời phản kháng của cậu bị hắn nuốt vào trong, miệng thì bị hắn điều khiển, lưỡi bị hắn chiếm, còn liên tục nút nữa. Chẳng lẻ nụ hôn đầu của cậu lại như thế này

“BỐP”

“Rầm”

“Đạp”

“Đạp”

.

.

.

Tung ra mọi thế võ mà cậu học được trong các bộ phim kiếm hiệp mà thi triển hết trên người hắn, làm cậu thỏa mãn vô cùng. Lại định tung vô ảnh cước lại bị hắn bắt lấy cái chân, kéo cậu nằm sấp trên người hắn.

Cậu đang suy nghĩ không hiểu tại sao hôm nay lại gặp chuyện kì lạ như thế này thì hắn hỏi một câu khó hiểu.

_Em đang làm anh lên đó.

_Lên cái gì mà lên.

_Hắc…đây này.- Hắn ôm eo cậu ấn xuống, cậu cảm thấy cộm cộm bên dưới, không phải cái thứ cậu nghĩ đấy chứ. AHHHHHHHHHHHH

_Buông ra…đồ biến thái

_Ưm….ư…. Động nữa đi.

Yunho  đỏ bừng mặt khi thấy “nó” chỉ có lớn hơn, tên này thực là biến thái

_AH….ưm…

Yunho bị áp xuống dưới một lần nữa cậu bị hắn hôn. Nụ hôn lần này còn cuồng nhiệt hơn lúc nãy, liên tiếp bị hắn  cắn mút…

.

.

.

.

.

.

Hắn đói khát, ngấu nghiến làn môi đỏ mọng của cậu….

Ngọt..

Sao mà ngọt thế. Làn môi hắn mơ ước  cả trong mơ vẫn  muốn thử qua một lần mà bây giờ hắn đang thực sự cảm nhận được. Kìm hai tay cậu trên đầu để khỏi vùng vẫy hắn càng để nụ hôn sâu hơn, khám phá từng ngóc ngách nhỏ trong vòm miệng cậu. Đến khi cậu dần lả đi không còn sức chống cự hắn mới tạm buông tha. Liếm một đường dài xuống cổ cậu, hắn để lại vô số  dấu sở hữu để chứng minh, cậu là của hắn. Hắn vui mừng vì thấy phía dưới cậu cũng đã thành một cái lều nhỏ.

Thích không?

Đi chết đi

Nếu tôi chết, ai sẽ làm em thỏa mãn.- hắn cười đểu trước khi kéo quần cậu xuống. Để Yunnie lộ ra trước mặt hắn. Hắn trầm trồ trước tạo vật đáng yêu này. Nhanh chóng nuốt chửng Yunnie bé mặc kệ cái đau khi Yunho nắm tóc hắn mà giật liên hồi

Shit.. Anh đi….ên …. Rồi sao…. Bỏ…ah…

Hắn thỏa mãn khi lực nắm ở tay cậu lỏng dần…. Và.. Những tiếng rên rỉ khiến hắn muốn xốc cậu lên đút Jae bự vào mà xuyên xỏ.

Ư…ư….ah…. Khô…ng – khoái cảm lần đầu cảm nhận làm cậu gần như mất hết ý thức… Mà nhịp nhàng nhấp đẩy vào khoang miệng hắn, nhưng lý trí cậu vẫn còn nhận rõ cậu bị một thắng đàn ông ”mút” gần như sắp bắn.

Ư…ư….ah..ah

Hắn say mê ngắm khuôn mặt đỏ hồng vì lửa tình, lưỡi thì không ngừng liếm  từ gốc đến ngọn, chỉ hận không thể một ngụm nuốt chửng mà thôi, sự kích thích lần đầu nếm trải Yunho nhanh chóng bắn ra tinh dịch, rồi sau đó  nằm vô lực. Cậu hoảng hồn khi thấy hắn trực tiếp kéo “thằng lớn” của hắn ra ngoài, muốn bỏ chạy nhưng sức lực không còn.  Mọi chuyện lại không giống như cậu nghĩ, hắn lấy tinh dịch cậu đã bắn ra ma sắt lên cây gậy ấy rồi tự mình vuốt ve. Đến khi thấy đầu nó rỉ dịch thì hắn ôm chặt cậu kẹp nó vào giữa hai đùi non cậu mà ma sát, tư thế hai người không khác đang giao hợp là mấy, hắn bên hông rên rỉ không ngừng, dùng tay ép đùi cậu ma sát đến lúc bắn ra.

Hắn thở dốc, từ phía sau không ngừng vuốt ve cậu. hắn nói những điều rất lạ, hắn nói hắn găp cậu từ tất lâu rồi….khi cậu ngồi vẻ bản thiết kế đầu tiên thời phổ thông hắn thấy ở cái cây bên cạnh nhìn thấy sự chăm chú của cậu, rồi từ đó bất giác mà theo dõi cậu. mọi động tĩnh của cậu hắn đều biết. hắn còn khai, ở nhà cậu hắn đã bí mật cho lắp camera quan sát, ngoài ra người mẫu, người mặc trang phục đầu tiên cậu thiết kế cũng là hắn.

Từ lúc đó đến giờ hắn đều mang những bộ do cậu thiết kế…..Hắn cứ  luyên thuyên nói. Yunho lúc này chỉ cảm thấy thực biến thái khi đã hồi phục sức lực liền tung một cùi trỏ vào ngực hắn rồi lại một đấm vào mặt hắn, rồi đứng dậy vơ quần áo chạy đi cũng may nguyên tầng này là của hắn, nên không ai thấy được bộ dạng của cậu lúc này Nếu có thấy chắc người đó sẽ tự động mà nộp đơn xin nghỉ việc vì ai cũng biết sự độc chiếm của hắn đối với cậu.

Ách, thực ra mọi người trong công ty đều biết hắn đối với cậu như thế nào nên không dám trực tiếp mà tiếp xúc với cậu, nếu không có việc thì tuyệt đối là tránh như tránh tà….

.

.

.

.

.

.

.

Cậu cũng cân nhắc mua vái cuốn tạp chí về xem, hầu như đều là thông tin về sản phẩm của công ty của công ty Sky. Ngoài ra chiếm một góc hơi lớn ở bìa là hình ảnh chủ tịch tài năng của Sky mặt mang một vết bầm lớn đi tại  sân bay đi Mỹ.

_ Hừ…Đáng kiếp.

_Đáng kiếp chuyện gì- gần như vậy sau lưng phát ra âm thanh làm Yunho giật nảy mình, khiếp đảm hơn là khi vừa quay lại đã thấy gương mặt phóng đại của hắn, dọa người sao.

_Em làm gì gặp tôi mà giống gặp ma thế.

Còn không phải hơn gặp ma sao. Những điều này Yunho dấu ở trong lòng không nói mà lùi dần định bỏ chạy, nhưng vừa quay lưng đã bị bắt lại, lòng oán giận hôm nay ra ngoài không xem ngày.

_BỎ RA

Âm thanh chói tai làm mọi người xung quanh tự giác quay lưng hướng xem, hiện có hai người giằng co, một người có vóc dáng nổi bật lại quen mắt lại càng làm mọi người hiếu kỳ đứng lại xem kịch.

_Nếu không muốn phiền phức thì đi theo anh.- Yunho bất đắc dĩ bị hắn kéo lên xe, vừa lên xe hắn đã ôm chặt cậu không buông.

_Không phải anh đã đi Mỹ rồi sao.- Yunho bực tức không giãy nữa gắt hỏi.

_Đi rồi, về rồi. Anh rất nhớ em, biết không? Hắn hít ngửi mùi hương thơm từ cậu,

_Làm sao tôi biết? Anh làm ơn đừng có xuất hiện quanh tôi được không.

_Không, – hắn xoay cậu lại để hai chân cậu quanh hông, nâng cằm cậu lên mặc sức mà hôn. Đầu lưỡi tinh tế tìm những ngóc ngách quen thuộc trong khoang miệng cậu. Nhiệt tình mà hôn sâu mặc cho sự chống cự mà lấn tới, một tuần qua hắn rất nhớ cậu, trừ một có công việc phải sang Mỹ, hắn ngày nào cũng ở dưới nhà thông qua camera quan sát cậu. nhìn thấy cậu nằm trên giường không ăn uống, hắn không ăn uống suốt chừng đấy thời gian cộng với cậu đối với hắn khinh ghét mà đau lòng vô hạn, vì thế hắn không dám xông lên gặp cậu. Hôm nay nhìn thấy cậu ra ngoài hắn liền bám theo, không nghĩ sẽ quấy rấy, nhưng kìm không được mà chạy đến ôm lấy cậu vào lòng.

_Yunho, anh rất nhớ em…- dứt khỏi nụ hôn khi thấy cậu mền nhũn trong lòng, hắn vùi vào vai cậu mà da diết nói lời nhớ nhung.

Trong nhận thức mơ hồ, nghe thấy tiếng hắn trầm ấm da diết bên tai, lại nghe thấy trong lồng ngực hắn trái tim đập những nhịp mạnh mẽ, nhất thời cậu có chút rung động không lời, cứ thế mà để hắn ôm.

“Ục…Ục”

Jaejoong nghe những âm thanh kỳ lạ có chút hoài nghi, không nghĩ Yunho không vùi đầu sâu trong ngực mình không ngẩng lên, vành tai nóng đỏ,

_haahhahahahah

_Cười cái gì.

_ Ha…không có gì, em đáng yêu quá đi- hắn hôn chụt một cái nữa lên môi cậu rồi  mới chỉnh vị trí lái xe đi.

_Anh đi đâu?

_Muốn ăn chút gì không?

“Ục…ục….”

_Ha hah hâh

_Cấm anh cười, có gì đáng cười chứ.

_Ha…. Không có.

Hắn cố kìm nén ước muốn muốn bẹo hai cái bánh bao đang phồng lên kia, và trong một thoáng ánh mắt lại hiện lên chút thương tiếc vì nó không có phúng phính như tuần trước nữa, ánh mắt chan chứa của hắn làm cậu bối rối mà quay ra ngoài cửa xe, không nhìn hắn nữa.

Đến một nhà hàng pháp sang trọng, lúc thấy nó Yunho nhất quyết không chịu xuống xe, cậu không thích không khí tại nơi đây. Jaejoong cũng hiểu nhưng lại không muốn Yunho ăn nhưng thức ăn không dinh dưỡng và vệ sinh bên ngoài. Sau một hồi dằng co, Jaejoong đành lên xe chạy hướng siêu thị, mua vài thứ rồi lái xe chạy về nhà hắn.

Dừng xe trước chung cư cao cấp, Yunho nhất thời vẫn không ý thức mà theo lôi kéo của hắn đi lên tầng.

Đến nơi, Jaejoong mở cửa nhà rồi lấy cho cậu cốc nước hoa quả  rồi mang những thứ vật liệu mới mua xuống bếp. Không phải khoe chứ hắn vô cùng tự tin với tài nấu nướng của mình, lân này phải trổ hết tài nghệ cho cậu thưởng thức.

Yunho tròn mắt thấy hắn chuẩn bị vật liệu, lại bị hắn liên tiếp đẩy ra ngoài với lý do sẽ bị ám mùi, cậu đi loanh quanh nhà hắn xem xét. Bài trí căn phòng rất gọn và hợp mắt từ màu tường đến các loại trang trí lớn nhở, nhưng cậu vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì. Thấy tính một căn phòng mở, tình tò mò của cậu cũng không thấp nên trực tiếp đẩy cửa bước vào. Thì ra là phòng ngủ ah…thực rộng lớn… ngoài chiếc giường Kingsize đặt giữa, một tủ âm tường và vài vật dụng đơn giản thì phía đối diện giường có một loạt máy móc lớn nhỏ. Tò mò tiến lại thì há hốc miệng nhìn, tầm hơn chục cái máy tính tương ứng với chừng ấy góc quay mọi ngóc ngách trong một căn phòng, không hề xa lạ. đích xác là nơi cậu hàng ngày sinh sống. dù hắn đã có nói qua nhưng khi tận mắt nhìn thấy cậu không giấu được cơn thịnh nộ….đặc biệt như hắn nói mọi động tác như lúc cậu “chơi” với Yunnie nhỏ đều bị hắn biết sao…

_Em tức giận- hắn đứng ở cửa hỏi

“…”

_Anh rất hạnh phúc- hắn ngừng một chút rồi nói tiếp._ Mỗi ngày đều thấy em, biết em đang làm gì khiến tôi rất an tâm, biết em luôn ở trong tầm mắt mình khiến tôi không tự tưởng tượng ra tôi đang gần bên em.- hắn nói những lời này làm Yunho không biết phải nói sao, tâm lại lần nữa dậy lên cảm giác khó hiểu. Hắn không phải được rất nhiều người mong muốn hay sao, cần gì phải… như hiểu những suy nghĩ của cậu hắn nói

_Tôi chỉ cần em.- khiến Yunho vô cùng bối rồi… lảng tránh ánh mắt hắn.

_Anh nấu xong rồi chứ đi ăn được chưa- Yunho lách qua người hắn đi về phía mùi thơm đang tỏa.

Trước mặt cậu hiện giờ là một bàn đầy thức ăn nóng, chưa biết vị nó như thế nào nhưng mùi thật hấp dẫn, Jaejoong kéo ghế cho cậu, hai người ngồi đối diện nhau.

_Cậu ăn thử món này đi

“….”

_Đây, cứ từ từ …hahhaaa

“….”

Cả bữa ăn, Jaejoong ngồi gắp thức ăn cho cậu, Yunho cũng không phản đối vì thức ăn thực sự rất ngon, nếu không biết hắn là chủ tịch của công ty cậu thì cậu sẽ nghỉ hắn là đầu bếp mất

_AHHHH….

_Sao vậy? không sao chứ.

_Ca….y….y….

_Ăn trúng ớt sao, – Jaejoong liền chạy đi lấy cho cậu ly nước._Đây, uống đi sẽ bớt cay đó. Yunho tu ừng ực ly nước, có đỡ phần nào, nhưng cảm giác vẫn nóng rát, cánh môi đỏ hơi hé mở trước mắt Jaejoong lại vô cùng khơi gợi.

_Còn nóng sao? – thấy Jaejoong gật gật đầu, Jaejoong không nói gì quay mặt cậu qua đặt lên đó một nụ hôn. Nhanh chóng dùng lưỡi nếm mọi vị trong khoang miệng cậu, tham lam nuốt nước bọt làm cho Yunho như khô cằn đi, nhưng cậu không phải kháng tại thật sự bớt đi khó chịu và tuy bị hắn không ngừng khuấy đảo lại thấy mát lạnh,….còn có chút đáp trả hắn.

Khi cơn kịch liệt chấm dứt, cậu lại bị ánh nhìn thiêu đốt của hắn mà cúi đầu xuống, rồi nhanh chóng dọn bàn.

_Tôi…đi rửa bát.

_Để đó đi, chút nữa tôi dọn là được.

_Để tôi làm, tôi không muốn ăn không.

_Cậu có việc phải làm mà.

Yunho không hiểu hắn nói gì chỉ cảm thấy sau nụ hôn cả người cậu cảm thấy nóng như lửa đốt, lúc đầu cứ tưởng do vị cay kia nhưng giờ đây sự bứt rứt toàn thần khiền cậu nghi ngờ.

_Vậy tôi…..-Chữ về chưa được nói hết thì cơ thể cậu vô lực đổ ập xuống, tưởng cơn đau sẽ đến nhưng vòng tay  vững chãi đã ôm lấy cậu. sự tiếp xúc này làm cậu thoải mái, rất tự nhiên mà cọ sát vào thân thể hắn, đến khi phát hiện mình tự dưng mở phanh áo hắn mà cọ vào thì càng xấu hổ đẩy hắn ra. Ánh mắt đầy nghi ngờ.

_Anh…. Áhhhhhh

Jaejoong đột ngột ôm cậu đi vào phía phòng ngủ….không nói gì mà trực tiếp đặt cậu lên giường. Hắn từ sau lần đó, đã rất nhẫn nại…hắn có thể chờ nhưng nhìn thấy sự phản kháng của cậu mà sinh ra cực đoan, muốn biến cậu thành người của hắn trước. Hắn sẽ bù đắp cho cậu, nếu cậu hận…..

_Anh…điên rồi sao, mau bỏ tôi ra…- Yunho thực sợ với hành động của hắn, cậu biết việc gì đang diễn ra nhưng không dám khẳng định. Cả cơ thể giờ đây đều mẫn cảm, mỗi động chạm của hắn đều làm cậu khao khát

_Yun…anh thật sự yêu em..

_Anh điên rồi…hức…- Cậu thấy hoảng sợ với suy nghỉ của mình, rõ ràng  là chán ghét tại sao …._ AH,,,,

_Đừng khóc…. Yunnei đừng khóc- Hắn dịu dàng hôn lên khóe mắt rưng rưng lệ của cậu, rồi bao phủ lấy nơi đang thổn thức.

_Ưm….ưm…..-Bàn tay hắn không ngừng sờ xoạng vào những điểm mẫn cảm trên người cậu làm cậu rạo rực không nói thành lời… phía dưới cũng đã muốn cương cứng .

Nhìn cậu dưới thân đang rên rỉ hắn cũng khó có thể cầm cự lâu, vì lúc nãy hắn trộn vào thức ăn thì hai người cùng ăn…cảm giác nóng thiêu đốt làm hắn muốn trực tiếp đi vào. Nhưng người đang nằm dưới là người hắn trân trọng, yêu thương. Hắn kìm nén ham muốn mà phục vụ cậu.

Thả bờ môi đã sưng đở, hắn liếm một đường xuống cổ, nhấm nháp từng mảng da thịt của cậu làm Yunho run lên từng hồi, khi thỏa mãn tạo những mảng thẫm màu trên cổ cậu, hắn cúi xuống chăm sóc hai viên socola, đánh lưỡi gẩy nhẹ Yunho vặn vèo không ngừng, hắn còn xấu xa không ngừng chà sát hạ bộ hai người làm Yunho rên rỉ không ngừng, lý trí biến mất để cho hắn thao túng.

Yunho cảm thấy mất mát khi hắn đột ngột rời khỏi ngực cậu, cảm giác tê tê lạnh lạnh nơi đầu ngực làm Yunho ngứa ngáy, liền sau đó cậu lại nín thở bởi Yun nhỏ được bao bọc hoàn toàn bởi khoang miệng hắn, thân thể không còn sức lực, cậu vặn vẹo không biết là muốn tránh đi hay muốn đẩy sâu vào.

_Ưm….ahhhhhhh.

Jaejoong chú ý từng biểu hiện của cậu, nhiệt tình ngậm nút ngay cả hai khối cầu nhỏ bên dưới cũng không tha dùng một ta đùa nghịch, tay còn lại tìm cách thâm nhập vào phía sau hậu huyệt. Đến khi cảm thấy bụng cậu thắt lại hắn biết cậu sắp bắn, hắn nhấp càng nhanh rồi nhanh chóng thả ra tạo cho Yunho cảm giác hụt hẫng khó nói, lại không thể chủ động cầu xin hắn, Yunho nhìn hắn với đôi mắt ướt át khiến Jaejoong chấn động, dù biết đây chỉ là tác động của thuốc kích thích hắn mang từ Mỹ được nhưng vẫn ảo tưởng.

_Em…chờ một chút…để chúng ta cùng bắn- Nhào lên hôn cậu hắn thì thầm những lời yêu thương. Phía dưới đang dần thâm nhập, một ngón….hai ngón….ba ngón….

Cảm giác ngứa ngày làm Yunho muốn có thứ gì đó to hơn, dài hơn đâm chọc…những ngón tay của hắn không đủ thỏa mãn. Bất giác mà cậu chủ động ma sát hai khối thịt với nhau. Khi hắn rút những ngón tay ra cậu có chút mong chờ, nhưng không ngờ lại bị cảm giác lạnh buốt nơi đầu đỉnh thằng nhỏ làm cho suýt xìu xuống. ngơ ngác nhìn xuống, hắn đang bôi thứ gì đó đông cứng nơi đó.

_Uwwmmmm…..ư…anh …làm gì…ah

_Chịu một chút…uhwm…

Hắn cũng không chịu nổi, mỗi cử động của cậu hiện tại như quá mức kích thích, mơn trớn kéo dài làm hắn không chịu đựng được  nữa, ngay khi vừa bôi thứ sáp ngăn không cho cậu phóng tinh. Jaejoong nâng hai chân cậu lên, mở rộng ra đâm một phát thẳng sâu vào điểm tận cùng.

_AHHHHHHHHHHHHHHH

_Đau…ah………….hức…….. Đau…..

_Ngoan…đừng khóc…nhanh….chóng sẽ dễ chịu….ưm…..- Hắn cực lực kìm hãm muốn di chuyển, hắn biết đây là lần đầu của cậu, tuy đã bị khống chế bằng thuốc  và chuẩn bị nhưng không thể tránh khỏi cảm giác đau như bị xuyên thủng, nhưng hắn lại không thể chờ mà tiến từ từ… hắn không di chuyển, dịu dàng hôn cậu, làm phân tán sự chứ ý của cậu.

Đến khi bên dưới cậu cảm thấy quá ngứa mà vặn vẹo, Jaejoong mới bắt đầu di chuyển rút ra kéo vào. Lúc đầu còn còn nhịp nhàng về sau cảm giác bó sát quá tuyệt vời làm Jaejoong không theo nhịp điểu mà nhập đẩy hết sức mỗi lần đều rút ra đến ngọn rồi cắm vào điểm sâu nhất khiến chiếc giường kingsize rung chuyển, người dưới thân không ngừng bị đẩy lên nếu không bị hắn ghì lại có thể bị đẩy đi mất

_Ưmmmmmmmmmmm

Những tiếng rên rỉ không ngừng phát ra, Yunho không chịu được muốn phóng nhưng lại bị chặn ở đầu đỉnh, dùng ánh mắt mê loạn mà nhìn hắn. Jaejoong  cũng không chịu nổi mà muốn bắn đến nơi.

_Ư…muốn …bắn…??

_Ahhh…uwmm…

Ngay từ đầu cậu đã không cầu hắn làm gì khi muốn hắn nhanh hay mạnh chỉ  dùng cánh tay đang ôm chặt hắn. Jaejoong cũng chỉ nhìn biểu hiện trên mặt cậu mà phục vụ, nhưng lúc này hắn muốn cậu làm điều gì đó

_Hôn….anh…

_Ư…ah,,,,.ahhhhhh

Hắn gian xảo lúc nhanh lúc chậm khiến cậu cảm giác như chết đi sống lại, không tình nguyện mà ịn vào môi hắn một cái coi như là hôn. Nhưng nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của hắn không hiểu sao nhịp tim đang loạn vì vận động quá độ là đứng lại đánh “thịch” một cái. Cậu không thắc mắc được lâu vì liền sau đó. Hắn mãnh liệt hôn cậu, đồng thời không ngừng đưa đẩy khiến cậu không chịu nổi, đến khi hắn lấy mảnh trên đỉnh thì liền phun lên ngực hắn. Tận sâu bên trong cũng cảm nhận dược  tinh dịch nóng hổi của hắn cùng tiếng gầm bị nuốt chứng

_AHHHHHHHHHH

_Ưmmmmmmm

Hắn mệt mỏi nằm úp xuống  thân cậu, cả hai đều bết mồ hôi nằm thở dốc cả căn phòng đều nồng mùi ân ái. Yunho vì quá mệt mỏi mà thiếp đi.

Jaejoong vuốt mái tóc của cậu, trong ánh mắt ngập tràn dịu dàng, sâu trong đó vẫn là tia lo lắng bất an, không biểu sau khi tỉnh dậy cậu sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn hắn.

Hắn hơi nhích qua bên cạnh, ôm lấy cậu vào lòng, rồi từ từ thiếp đi. Bên dưới vẫn kết hợp không lìa, hắn muốn cảm giác này được lưu lại.

Cuối cùng hằn đã có được cậu hôm nay.

Tobe continue………..

Bình chọn

Chia sẻ:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Cập nhật thông tin chi tiết về {Jongkey} Lớp Học Và Sex {Chap 1H} trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!