Bạn đang xem bài viết Phương Pháp Đọc Truyện Thai Giáo được cập nhật mới nhất trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Phương pháp đọc truyện thai giáo
Truyện thai giáo là phương pháp được phụ huynh nhiều nước tiên tiến trên thế giới áp dụng trong chăm sóc và giáo dục thai kỳ. Thai nhi nghe kể chuyện thai giáo có thể phát triển trí tuệ, thể chất và cảm xúc từ sớm. Đọc truyện thai giáo cho bé giúp con nhanh nhẹn, chủ động hơn với thế giới xung quanh.
Phương pháp đọc truyện thai giáo cho thai nhi đơn giản, không tốn quá nhiều thời gian thực hiện. Mẹ có thể kết hợp đọc truyện và vuốt ve, trò chuyện, hát cho bé nghe. Điều này giúp tăng khả năng kết nối bé với thế giới xung quanh, thắt chặt tình cảm của bé với gia đình.
Lợi ích diệu kỳ của truyện thai giáo với sự phát triển của bé
Ngay từ tuần thai thứ 16, thai nhi có thể cảm nhận mọi âm thanh từ thế giới xung quanh. Hệ thống cơ quan thính giác hoàn thiện vào tuần thai thứ 24-25. Thời điểm này bé đã có phản ứng mạnh mẽ với các tiếng động, âm thanh từ bên ngoài như chuyển động, giật mình. Bố mẹ có thể áp dụng phương pháp đọc truyện thai giáo cho bé tại thời điểm này để tăng tương tác với bé.
Kể chuyện thai giáo cho bé tăng cường mối liên kết yêu thương giữa bé và gia đình, giúp trẻ kết nối linh hoạt với thế giới bên ngoài. Bé nghe kể chuyện thai giáo cũng tốt cho cơ quan thính giác, quen dần với âm thanh.
Đọc truyện thai giáo cho bé không nhằm mục đích để bé hiểu hết những câu chuyện mà bố mẹ kể, mà là để thai nhi tiếp xúc với âm thanh, thông qua đó tiếp nhận thế giới theo cách riêng.
Áp dụng phương pháp truyện thai giáo kích thích trí não thai nhi phát triển, khả năng tiếp thu của bé sau này cũng được cải thiện. Đọc truyện thai giáo cho trẻ cũng được đánh giá tác động tốt đến kỹ năng ngôn ngữ của trẻ nhỏ. Vốn từ và khả năng học hỏi của bé cũng tốt hơn.
Theo một nghiên cứu, đọc truyện thai giáo góp phần hình thành cảm xúc, nhân cách của trẻ sau này. Những câu chuyện nhẹ nhàng, vui tươi giúp mẹ bầu lạc quan, suy nghĩ tích cực, tốt cho tâm trạng của cả mẹ và bé.
Tổng hợp các truyện thai giáo hay nhất
Để thuận tiện cho mẹ bầu áp dụng phương pháp kể chuyện thai giáo cho bé, Care With Love tổng hợp kho truyện thai giáo cho thai nhi giúp mẹ bầu tiết kiệm thời gian tìm kiếm truyện thai giáo phù hợp.
Truyện thai giáo cho bé: Nàng tiên ốc
Truyện cổ tích thai giáo Nàng tiên ốc kể về câu chuyện một bà lão nghèo khổ, cô độc, dáng vẻ ốm yếu vì nhiều năm làm lụng vất vả. Bà sống trong một túp lều rách nát, chỉ đủ che nắng, che mưa.
Hàng ngày, bà lão thường mò cua, bắt ốc mang ra chợ bán lấy tiền sống qua ngày. Một ngày nọ, bà nhặt được một con ốc rất đẹp. Vỏ ốc xanh biếc màu ngọc bích, chỉ to hơn ngón tay cái của bà một chút. Bà lão nghèo không nỡ bán con ốc, bèn mang về thả vào trong chum nước.
Hàng ngày, bà lão vẫn tiếp tục công việc xách giỏ ra đồng, cặm cụi mò cua bắt ốc. Nhưng lạ thay, mỗi lần trở về nhà bà đều thấy nhà cửa được quét dọn sạch tinh tươm, ngoài vườn cỏ dại đã được nhổ bỏ, cơm nước nóng hổi đã dọn sẵn. Bà cố nghĩ nhưng không đoán được ai đã giúp mình chuẩn bị những thứ này.
Ngày hôm sau, bà lão vấn cắp giỏ ra đồng như thường lệ. Tuy nhiên giữa buổi, bà lão quyết định trở về nhà kiểm tra thực hư ai đã giúp mình. Bà lén núp sau cánh cửa nhà, liền thấy một cô gái xinh đẹp bước ra từ trong chum nước. Làn da cô trắng hồng, hai mắt xinh đẹp ẩn dưới đôi hàng mi cong vút, cô có bộ tóc dài đen ánh và óng ả. Cô khoác chiếc áo màu xanh ngọc bích dài thướt tha, bước đi nhẹ nhàng, thanh thoát, uyển chuyển.
Như thường lệ, cô gái lần lượt làm hết công việc nhà như những lúc bà cụ rời khỏi nhà. Cô nhanh tay quét dọn, nhổ cỏ vườn rau một cách nhanh nhẹn. Sau khi làm xong, cô bắt tay chuẩn bị đong gạo và nấu cơm.
Bà lão nhìn ra mọi chuyện, nhẹ nhàng tiến về phía chum nước lén đập vỡ vỏ ốc. Thấy động, cô gái giật mình. Bà lão chạy lại nắm lấy tay cô gái và bảo:
– Con gái à! Con hãy ở lại với mẹ đi!
Từ đó về sau, cô gái và bà lão sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.
Truyện thai giáo cho bé: Sự tích con cua
Ngày xưa, có một cô gái xinh đẹp, nết na, mồ côi mẹ từ khi còn chưa đầy tháng. Cha cô lấy một người vợ kế. Không may sau một thời gian, người cha sinh bệnh rồi mất, để lại cô gái sống cùng mẹ kế và cô con gái riêng của bà. Hàng ngày, người con riêng của mẹ kế không phải đụng tay vào việc gì, cô được mẹ yêu chiều hết mực nên vênh váo, kênh kiệu, cho mình là lá ngọc cành vàng. Còn cô gái mồ côi phải làm tất cả mọi việc trong nhà. Biết thân biết phận, cô gái âm thầm chịu đựng, làm lụng tất cả mọi việc được mẹ kế giao cho. Thế nhưng cô vẫn bị mẹ kế đánh đập, mắng chửi. Bao nhiêu người thương mến cho hoàn cảnh cô gái mồ côi, nhưng họ chẳng biết phải làm gì.
Một ngày nọ, cô gái ra sông giặt đồ cho mẹ kế và cô con gái riêng của bà, cô gặp một bà cụ rách rưới, thở phều phào xin nước uống. Cô gái liền lấy nước trong bình đưa cho bà cụ. Để cảm ơn, bà cụ đưa cho cô gái một cái bọc nhỏ, bảo là thưởng cho lòng tốt của cô. Cô gái mở chiếc bọc, bên trong là một chiếc váy rất đẹp. Cô gái định trả lại cho bà cụ nhưng không thấy bà đâu nữa.
Cô gái trở về nhà thì bị mẹ kế phát hiện và đánh đập khi có chiếc váy mới, bắt cô khai ra cái váy ấy ở đâu. Biết được cô gái mồ côi không nói dối, mụ mẹ kế liền bàn với cô con gái riêng giặt đồ ngoài bờ sông để gặp được bà cụ. Từ đó cô gái mồ côi không phải giặt giũ hàng ngày nữa, cô con gái riêng đã thay thế công việc đó. Việc giặt giũ ở bờ sông không dễ thực hiện đối với cô con gái riêng, tuy nhiên vì mong muốn được gặp bà tiên để xin cho mình đỡ xấu đã thôi thúc cô ta. Một hôm khi đang giặt đồ ở sông, cô gái bắt gặp bà lão rách rưới. Nhìn thấy bà cụ, cô gái định đưa bầu nước của mình cho bà uống, thế nhưng bà lại nhờ cô giặt chiếc váy lấm lem bùn của bà ấy. Cô gái đỏng đảnh đáp lại: “Mụ già bẩn thỉu này, bà nghĩ tôi là ai mà bắt tôi làm cái việc bẩn thỉu ấy!” Lập tức bà lão hiện nguyên hình là một bà tiên, cô gái đỏng đảnh biết mình đã phạm sai lầm không thể cứu vãn được. Thế là công toi mấy ngày phải chịu đựng khổ sở. Cô gái định mở miệng xin bà cụ tha thứ và xin bà tiên cho mình được xinh đẹp. Bà cụ nghiêm sắc mặt, đáp “Một con người có tâm hồn xấu xí thì không thể trở thành người con gái xinh đẹp được, lũ các ngươi phải bị trừng phạt”. Nói xong, bà cụ biến mất, cô con gái riêng của mẹ kế cũng không còn ở đó. Ngay chỗ ấy xuất hiện một con vật nhỏ màu xám xịt, chân cẳng tua tủa, cứ mỗi lần có người xuất hiện con vật ấy lại nhanh chóng lủi xuống sông. Con vật ấy chính là con cua.
Truyện thai giáo cho bé: Bác voi tốt bụng
Vào một buổi sáng mùa xuân đẹp trời, gà con rủ vịt con ra ngoài sân vườn chơi. Tại đây, gà con rủ vịt con đi bắt sâu bọ, côn trùng gây hại cho cây trồng cho vườn. Gà con có mỏ nhọn nên bắt được rất nhiều sâu bọ, vịt con không bắt được vì không có chiếc mỏ nhọn giống gà con. Bác voi xuất hiện, lấy chiếc vòi của mình khều ra con sâu rồi đưa cho vịt con. Cả chú gà con và vịt con đều nói lời cảm ơn đến bác voi.
Vịt và gà con rủ nhanh ra ao tập bơi, vịt con bơi rất nhanh nhờ có tấm màng ở chân, còn chú gà con lại không biết bơi nên vô tình bị rớt xuống ao làm cho toàn thân gà con ướt lạnh. Bac voi lại xuất hiện, cứu gà con lên bờ. Bác voi đùa nghịch với gà con và vịt con bằng cách phun vòi nước lên người chúng. Cả gà và vịt con đều cười rất vui và chạy trốn đi, còn lũ ruồi đậu lên lưng bác voi vì sợ hãi quá cũng phải bay đi hết. Bác voi biết thổi kèn acmonica. Bác thổi rất hay khiến gà con và vịt con đang chơi ở chỗ khác cũng phải chạy đến chỗ bác để nghe, những chú chim đậu trên cây cũng phải ngừng hót để cùng nghe những giai điệu tuyệt vời mà bác voi đang thổi. Hôm ấy ai cũng đều vui vẻ.
Đọc Truyện Chiếm Đoạt
Khu nghỉ dưỡng mà Yong Bae nói đến là một nơi khá nổi tiếng với vẻ đẹp phong phú trải dài đến cuối chân trời. Vào mùa đông mọi thứ còn tuyệt vời hơn thế, cái cảm giác tuyết phủ trắng xóa mọi ngóc ngách của vạn vật, ban cho nó cái vẻ mỹ miều của màu trắng tinh khiết thật khiến cho người khác muốn đắm chìm vào nó
Cả đám-Yong Bae, Ji Yong, Seung Huyn và cả cô nàng kiêu kì Dara cũng có mặt. Chính cậu cũng khá ngạc nhiên khi Dara đồng ý đi chung sau mọi chuyện, điều làm cậu bận tâm nhất bây giờ là Yong Bae sẽ đối mặt với cô ấy thế nào, sau cái lần tỏ tình thấy bại đó
_Há há há mặt cậu trông hài phết Seung Huyn
_Yong Bae đứng lại cho tôi
Vâng, cái tên cậu mắc công lo lắng đó đang chơi ném bóng tuyết vui vẻ với Seung Huyn. Nhìn mặt cậu ta chẳng tỏ ra chút gì buồn bã. Cậu cũng muốn ra chơi nhưng cái chân đau vì trượt ngã thế này thì chỉ còn cách ngồi yên một chỗ
_Này
Dara quay trở lại sau khi đi đâu đó, ném cho cậu chai nước ép
_Cảm ơn
_Chân thế nào
_Đỡ hơn rồi, cũng may lúc nãy Seung Huyn cổng tôi
_Cậu ấy nói khá ngạc nhiên khi anh nhẹ như thế
_Vậy à
Một cuộc nói chuyện bình thường, đến cậu còn không tin là mình có thể nói chuyện vui vẻ với Dara như lúc này. Cô ấy đã thay đổi, không biết vì động lực gì nhưng bắt đầu đã ra dáng con gái hơn, tính tình cũng dễ chịu hơn lúc trước
_Tôi có mua cho anh chai dầu
_Dầu ?
_Té như thế nhẹ nhất là bong gân rồi, khi đến nhà nghỉ tôi xoa bóp cho
Cậu phá lên cười, đối diện với cậu lúc này một Dara thật khác làm sao
_Cậu…cười cái gì
_Sao tự nhiên tốt đột xuất thế, tôi không quen
_Gì chứ
_Có lẽ ngoài nấu ăn ra cô cũng không đến nỗi tệ
_Anh im đi
_Hahaha
Dara quay đi giấu gương mặt đang đỏ ửng lên..có lẽ vì lạnh nhỉ ?
Tuyết càng lúc càng dày và rơi nhiều đến dày đặt, chúng tôi đành phải quay lại ngôi nhà nghỉ, nhưng có lẽ hai con người ở đây không được vui cho lắm Seung Huyn và Yong Bae, hai cậu ta cứ liên tục thở dài
_Sao thế
_Tỉ số hòa, bất phân thắng bại
_Hả
Cậu chẳng hiểu cậu ta nói gì
_Đợi đó ngày mai tôi nhất định sẽ thắng cậu
_Cứ chờ xem
À thì ra là trận ném bóng tuyết lúc nảy, chưa phân định được người thẳng nên hai cậu ta cau có thấy rõ. Thật trẻ con
Quay trở lại nhà nghỉ cũng gần giữa trưa, vì là người quen với Yong Bae nên chúng tôi được đặc cách ăn thức ăn miễn phí mà không tốn một xu nào. Chú của Yong Bae là một người tử tế, bác ấy nấu thức ăn cũng rất ngon. Ngoài chúng tôi ra còn có một cặp vợ chồng sắp kết hôn
_”Sắp kết hôn”
Làm tôi nhớ đến một người, chắc chỉ là linh cảm nhỉ
_Còn đau không Ji Yong
_Dara đã thoa dầu giúp tôi rồi
Mặt Seung Huyn bí xị, chẳng biết cay cú vì không thể thắng Yong Bae hay là vì lo lắng cho cậu
_Vậy cậu không ra ngoài chơi được à, tiếc thế
_Có sai đâu nhìn cậu chơi cũng thấy vui rồi
_Vui gì mà vui, tuyết ngoài đó mềm và lạnh lắm
_Tuyết nào chẳng mềm và lạnh
_Ji Yong biết không, đây là lần thứ hai tôi được đi chơi thế này đấy
_Vậy trước đó không đi đâu à
_Không, cậu biết gia đình tôi mà, đến cái ăn còn không đủ
Seung Huyn ngước mặt nhìn những hạt bông tuyết rơi bên ngoài, ánh mắt đượm buồn với cái nhìn xa xăm
Cậu ta rất kiệm lời khi nói về gia đình mình, ngoài người chị hai đang mai thai ra, cậu cũng chẳng còn biết đến ai nữa. Cũng chẳng tò mò đến mức tra hỏi cậu ta vì cậu biết đến một lúc nào đó cậu sẽ khám phá ra tất cả. Con người và tình cảm của Seung Huyn
_Nhìn gì Ji Yong
_Không có gì
_Dara và Yong Bae đâu rồi nhỉ
_Dara nói có điện thoại, còn Yong Bae thì biến đi đâu mất từ trưa giờ
_Yong Bae thích Dara
_Ừ mà Dara lại thích một người khác
_Ai thế
_Tôi không biết, mà cũng chẳng muốn biết
_Có khi nào là cậu không Ji Yong, dạo này thấy Dara hay nhìn cậu
_Chắc tại cái đầu trắng của tôi
_Nếu Dara thích cậu thì sao
_Nếu có chuyện đó thì chắc tôi sẽ cảm thấy có lỗi với Yong Bae lắm đây
Cuộc trò chuyện trở nên im ắng, không phải ngại ngùng gì mà cậu với Seung Huyn cũng chẳng có gì để nói, những câu chào hỏi qua lại nay không cần thiết, vì đã quá hiểu rõ nhau nên một chút cảm nhận đối phương cũng có thể thấu hiểu
Bên ngoài tuyết càng lúc càng dày, mọi hoạt động vui chơi đều phải tạm ngưng. Dù ở trong nhà có lò sưởi nhưng cái lạnh vẫn len lỏi đến rợn người
_Anh bám vào em đây này
_Ư….vợ ơi
Hình như cái cặp vợ chồng ấy đã về, ngoài hành lang làm phá đi không khí im lặng
_Đã nói uống ít thôi mà không nghe
_Ư…ư
Tội cô gái mang ông chồng say khướt đó về phòng cũng là một việc khó khăn
_Cậu ra giúp họ đi Seung Huyn
_…
_Này Seung Huyn sao thế
Cậu nhăn mày nhìn cậu ta đang đứng như trời trồng ra đó, nét mặt bất an
_Seung Huyn sao vậy
_Dami…
_Hả, chị ấy đang ở đây sao
_Giọng nói ấy, không thể lầm được
_DAMI
Seung Huyn hét lớn thở hồng hộc nhìn cô gái đang khó khăn đó. Mắt cậu mở to, quả là thú vị làm sao
Dami
Đúng chính xác là cô gái năm xưa của Seung Huyn
Bốn tháng trôi qua vẫn không hề thay đổi
Vẫn vẻ đẹp kiều diễm đắm say đó
_Seung Huyn kia là…Ji Yong đúng không
Chị ấy cũng ngạc nhiên không kém, nở nụ cười mừng rỡ
_Thật là trùng hợp quá
Chị ấy cười, làn da trắng run lên vì lạnh, bờ môi đỏ nhòe đi chút son, ánh mắt long lanh và chút gì đó thật hoài niệm
_Để em giúp
Seung Huyn nhanh chóng dìu lấy tay bên kia của cái người đang say khướt đó, mùi rượu nồng lan tỏa khắp nơi thật làm người khác khó chịu
_Đây là chồng cô à
_Thật là xấu hổ khi bắt gặp anh trong tình trạng này nhỉ
_Có một tay như thế thì khó khăn lắm, để tôi giúp
_Cảm ơn anh
Chị ấy lại cười nhìn Seung Huyn đắm đuối, cậu tự hỏi chẳng biết đến lúc này, ngay cả khi đính hôn rồi chị ấy có còn yêu Seung Huyn, nhớ đến tờ báo đọc lúc sáng làm cậu rùng mình
“Nội dung tờ báo kể về một người phụ nữ dù đã kết hôn và có hai đứa con vẫn thản nhiên qua lại với người yêu cũ, cô ta nói đó mới chính là tình yêu đích thực còn hôn nhân chỉ là cái mác để che đậy mọi thứ”
Cái suy nghĩ đó làm cậu thấy bất an, trong tình yêu khó có thể biết trước được điều gì. Cả người bức rức đến khó chịu
Sau khi dìu cái người say đó vào phòng, Dami cảm ơn Seung Huyn rối rít
_Chị không ngờ em cũng ở đây Ji Yong
_Vâng , em cũng chẳng ngờ
_Hai đứa đến đây một mình à
_Đi chung với hai người bạn nữa của em
_Vậy sao
Dami hờ hững thấy rõ, liên tục bắt chuyện với Seung Huyn. Cuộc nói chuyện ba người đành tạm ngưng bởi sự khó chịu của ai đó
_Tôi phải đưa Ji Yong về, chân cậu ấy bị đau
_Cái gì, không phải chị đi với chồng sao
_Anh ấy say như vậy chắc tới mai mới tỉnh lại, dù sao cũng lâu ngày mới gặp mà em trai thoải mái chút có sao
“Em trai” chị ấy có quyền gì mà nói chuyện như thế với cậu
_Không chúng em…
Cậu mở miệng từ chối thì Seung Huyn ngay lập tức đồng ý
_Cũng được
Cái tên ngốc nghếch này, chẳng phải chúng ta đi chơi bốn người sao
_Mà Ji Yong với hai người bạn nữa của tôi cũng được mời chứ
_Ồ, tất nhiên rồi
Seung Huyn tạm biệt Dami và dìu cậu vào phòng, mọi chuyện lại trở nên rắc rối. Thật tình không hề muốn có mặt Dami ở đây chút nào
_Sao cậu lại khó chịu nảy giờ thế Ji Yong
_Tôi không thích Dami ở đây
_Tôi cũng ngạc nhiên khi gặp cô ấy, thật trùng hợp phải không
_Lâu lắm mới được đi chơi riêng vậy mà…
_Dù sao cô ấy cũng là chị cậu mà, ăn tối chung cũng có sao
Cậu bĩu môi, đúng là ăn tối chung cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng sao vẫn cảm thấy khó chịu thế này
_Lên đây đi, tôi cõng cho
_Khoan…
Ngay lập tức Seung Huyn đở người cậu lên tấm lưng rắn chắc của cậu ta, hành động bất ngờ làm cậu ngại đến đỏ cả mặt
_Nhẹ thế Ji Yong
_Im đi Top
_Đừng có mà ganh tỵ nữa
_Ai…ai thèm ganh tỵ chứ
Cậu giận dỗi đấm vào lưng cậu ta mấy phát
_Chẳng phải tôi nói chuyện với Dami làm cậu không thoải mái sao
_Ai thèm
_Có phải cậu vẫn còn hoài nghi về tình cảm của tôi với Dami ?
_Tôi không có
_Yên tâm đi, tôi đã hoàn toàn chấm dứt với cô ấy rồi
_Ai biết được lũ đàn ông các cậu thay lòng đổi dạ lúc nào
_À…ra là Ji Yong sợ tôi còn thích Dami mà bỏ rơi cậu sao hahaha…
Cái tên ngốc khốn khiếp này, cũng may là cậu ta không thấy gương mặt đỏ như cà chua của cậu
_Ai mà thèm…dù cậu có còn thích Dami tôi cũng không quan tâm
_Thật không đấy
_Thật
_Nói dối là không tốt đâu
_Cậu cũng có tư cách nói với tôi câu đó à
_…
Seung Huyn chợt im lặng, cậu ta dừng lại, cậu ta vòng tay ra phía sau chạm nhẹ vào gương mặt cậu
_Mặt đang nóng bừng đây này
_A…đáng ghét, cậu đi chết đi
Cậu vùng vằng đòi xuống, đánh mấy cái liên tiếp vào lưng cậu ta. Dù bất kể thế nào vẫn giữ chặt cậu trên tấm lưng ấm áp đó, cảm nhận từng bước đi khó nhọc và nhịp tim đều đều đến êm dịu
_Kwon Ji Yong
_Gì hả
_Giờ tôi chỉ có mình cậu thôi
Tim chợt đập mạnh, như bị mũi tên sắc bén nào đó xuyên qua. Thật đau nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc
_Ừ tôi cũng vậy
Áp má vào tấm lưng khổng lồ đó, cảm nhận bản thân thật nhỏ bé trên tay cậu ta. Từng mạch máu từng hơi ấm từng cái di chuyển
Liệu có ai Seung Huyn đã từng cõng trên tấm lưng này…ngoài cậu ra
Những cô gái trước đó hay thậm chí cả Dami
Liệu có từng cảm nhận hạnh phúc nhỏ nhoi này
Thật là khó chịu khi nghĩ đến điều đó
Người nào khác mà không phải là cậu
.
Ghen…
Phải là Ghen…
Ji Yong từ lúc nào mày lại trở nên tệ hại thế này
.
.
_Sao im lặng thế Ji Yong
_Hình như tôi đang ghen
_Ghen ??
_Ừ đang ghen
_Thấy chưa tôi nói mà
Cảm xúc khi người mình thích bên nhau với người khác là như thế này sao
Tệ rồi đây….
.
.
Đọc Truyện Nỗi Đau
Bạch Hiền kêu gào trong nước mắt nhưng cậu không mở mắt, Bạch Hiền khóc không thành tiếng. Liền sau đó cõng cậu trên lưng chạy đi tìm taxi đến bệnh viện.
Bệnh Viện Seoul.
Lộc Hàm được đưa vào phòng cấp cứu ngay sau đó, một mảng áo trên ngực đã thấm đẫm màu đỏ của máu, Bạch Hiền chạy theo khuôn mặt tèm nhem nước mắt. Nó bây giờ đang cực kì sợ hãi, chẳng phải năm năm trước anh nó đã khỏi bệnh rồi sao, sao bây giờ còn chảy máu mũi. Nó đau đớn nhớ về kí ức của nhiều năm trước, lúc đó nó mới chỉ mới là đứa nhóc không hiểu chuyện, hằng ngày luôn tìm cậu và anh hai đi chơi. Nhưng mỗi lần nó muốn rủ cậu đi chơi cả nhà đều không cho, lúc đó tưởng rằng mọi người ghét mình mà Bạch Hiền một trận ủy khuất chạy lại ôm Lộc Hàm mà khóc. Không ngờ rằng chưa ôm Lộc Hàm được bao lâu, cậu lập tức ngã đè lên người nó, máu từ mũi chảy ra không ngừng mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xanh xao. Chuyện đó đến bây giờ vẫn ám ảnh Bạch Hiền không thôi, ngày đưa Lộc Hàm đi điều trị tại Mỹ, Bạch Hiền cũng ở đó, thân thể của cậu phải chịu bao nhiêu đau đớn nó biết rõ hơn ai hết. Đối với một thằng nhóc chưa hiểu chuyện như nó, thì đó là một cực hình lớn nhất, mỗi lần Lộc Hàm hóa trị liệu để tế bào ung thư trong cơ thể di căn chậm hơn là một lần nó thấy Lộc Hàm đau đớn tột cùng, thân thể yếu đuối không còn chút sức lực. Bạch Hiền thực sự rất sợ, sợ phải thấy cái qúa khứ kinh khủng đó lặp lại lần nữa. Điều nó sợ hơn hết thảy đó là sợ mất cậu, mất đi người anh mang lại cuộc sống tươi đẹp cho nó, sợ anh không từ mà biệt.
Miên man trong dòng tâm trạng, Bạch Hiền bị kéo về thực tại khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ tóc muối tiêu mang tâm trạng mệt mỏi cùng những nếp nhăn khắc khổ theo thời gian xô lại với nhau. Nhìn thấy Bạch Hiền gương mặt tèm lem nước mắt lo lắng chạy lại, ông chỉ có thể thở dài, đợi câu hỏi từ nó. Bạch Hiền đến trước mặt bác sĩ, cố gắng đè nén lo sợ trong lòng mà hỏi:
“Bác sĩ, anh tôi có sao không?”
“Cậu ấy…..ừm bị suy nhược cơ thể trầm trọng, trên người có rất nhiều vết thương, mong người nhà để ý nhất là trong thời kỳ đầu của giai đoạn mang thai”_Bác sĩ đang còn định nói thêm điều gì đó nhưng rồi thôi, ông có nỗi khổ tâm của mình.
“Mang…mang thai sao,…bác sĩ có nhầm không ạ”_Bạch Hiền một trận run rẩy nói…
“Tôi đã kiểm tra rất kĩ, mong người nhà có thể giúp cậu ấy giữ gìn sức khỏe.”_ nói rồi, bác sĩ dứt áo ra đi để lại một Bạch Hiền ngơ ngơ ngác ngác không kịp phản ứng với mấy thông tin nó vừa mới nghe. Sau khi phát hiện mình đã ngẩn ra một lúc, Bạch Hiền vội vội vàng vàng chạy vào phòng hồi sức của Lộc Hàm, một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt nó. Lộc Hàm đứng trước cửa sổ, bóng lưng gầy gò yếu đuối, làn da xanh xao, mái tóc xơ xác bay bay trong gió. Khuôn mặt hốc hác đón những làn gió lạnh táp thẳng vào mặt, đôi mắt vô hồn nhìn về xa xăm, nó giật mình khi nhận ra tay Lộc Hàm đang đặt lên bụng-nơi đang có sự tồn tại của một sinh linh nhỏ bé.
“Huynh”_Bạch Hiền lên tiếng gọi
“Tiểu Hiền a~, huynh mang thai rồi, phải là mang thai, con của huynh và Thế Huân. Em sắp làm cậu rồi.”_Lộc Hàm nói, từng từ từng chữ một đều mang ngữ điệu hạnh phúc, mong chờ nhưng ẩn sau đó lại là một nỗi đau không tả được…
“Huynh có thai rồi, phải an an ổn ổn chăm sóc sức khỏe được không, cùng em về Lộc gia, em sẽ không để ai thương tổn huynh được không?”_ Bạch Hiền đau lòng nói, nó biết Lộc Hàm rất mong chờ vào đứa con này nhưng là liệu Ngô Thế Huân có để anh mình sinh con cho hắn, có thể nào bình an vô sự mẹ tròn con vuông. Lộc Hàm liệu có được chăm sóc, yên bình thanh tĩnh để dưỡng thai chờ đến ngày đón tiểu bảo bối hay không? Hay phải chịu hành hạ cộng với những lời vũ nhục của hắn cùng ả tình nhân. Nó nhất định sẽ không để chuyện tồi tệ đó xảy ra ít nhất là trong lúc này. Như hiểu được sự lo lắng của Bạch Hiền dành cho mình, cậu chỉ có thể để vào một góc trong tim giữ lại thật lâu, nhớ thật kĩ:
“Huynh biết em lo cho huynh, nhưng em đừng quá lo lắng, huynh sẽ bảo vệ bảo bảo nhất định không để ai tổn hại đến con của huynh”_Lộc Hàm giọng chắc nịch nói với Bạch Hiền như để khẳng định lòng tin cho Bạch Hiền nhưng có ai biết tâm can cậu lúc đó đang kịch liệt run rẩy.
“Hảo, huynh em tin huynh, em sẽ cùng huynh hảo hảo chăm sóc, bảo vệ bảo bảo trong bụng huynh” _ Bạch Hiền dù có hơi lo lắng nhưng cũng không thể nào thay đổi ý nghĩ của Lộc Hàm chỉ có thể tận tâm cùng cậu bảo vệ bảo bảo.
“Huynh muốn cho bảo bảo ăn, huynh cũng thực đói, em có thể đi mua cháo cho huynh được không?”_ Lộc Hàm tìm cách tránh mặt Bạch Hiền, cậu bây giờ thực sự không thể chịu nổi nữa rồi, cậu không muốn Bạch Hiền thấy cậu yếu đuối thêm lần nào nữa.
“Ân ~ em đi mua cháo đâụ đỏ cho huynh, em sẽ hảo về sớm nhớ đợi em”_ Bạch Hiền nói rồi nhanh chóng xoay lưng ly khai thật nhanh đi mua cháo cho cậu.
Bạch Hiền vừa ra khỏi phòng bệnh, Lộc Hàm lập tức rơi nước mắt, tay đặt lên bụng phẳng lì mà cảm nhận một sinh linh nhỏ bé đang tồn tại trong người mình, cậu nấc nghẹn mà nói:
“Con a~ papa phải làm sao đây, tại sao……. con lại đến vào lúc này, papa phải làm sao để…. có thể hảo hảo chúng tôi ra con một cách khỏe mạnh….. nhất đây”
“Cha con có hận…. papa không, liệu cha con có muốn cướp con từ…… tay papa hay không ……hức hức……. Liệu rằng cha con không cho papa sinh ra con thì papa phải làm sao đây…”
“Nếu như con đến sớm hơn một chút..hức hức….chắc chắn papa có thể hảo chăm sóc con, sinh con chúng tôi một cách vẹn toàn..”
Lộc Hàm đau khổ tận tâm can nói chuyện với đứa con đang hình thành trong bụng, cậu nhắm mắt, nuốt ngược những oan khuất đang trào dâng trong lòng mà nhớ lại những lời bác sĩ nói….
“Bác sĩ, cậu ấy tỉnh rồi”_cô y tá nói vội với vị bác sĩ tuổi đã qua ngũ tuần…
“Cậu Lộc, cậu thấy sao rồi”_vị bác sĩ già ân cần hỏi, nhìn cậu trai trước mắt ông không ngừng đau lòng cho một số phận không may mắn trên cái thế giới này.
“Bác sĩ, tôi bị sao vậy, chẳng…chẳng lẽ bệnh cũ của tôi tái phát”_giọng Lộc Hàm run run chờ đợi kết quả từ bác sĩ.
“Thành thật mà nói thì đúng là như vậy bệnh của cậu do tinh thần suy sụp cộng với việc thân thể không được chăm sóc tôt. Cậu đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh chỉ còn sống được từ 6 tháng đến 1 năm. Nếu cậu nhập viện để hóa trị cùng với việc chờ tủy sống thích hợp thì cậu vẫn còn khả năng để sống, nhưng còn một chuyện nữa tôi muốn nói với cậu….”_vị bác sĩ ảo não nói tình trạng xấu nhất cho cậu.
Lộc Hàm như không tin vào tai mình nữa, vài năm trước đã cố gắng đấu tranh, cố gắng chịu đựng, giành giật sự sống với hy vọng duy nhất là gặp được Ngô Thế Huân-người đã cho cậu hy vọng. Đến khi khỏi bệnh, gặp lại được nhau thì chính anh lại khiến bệnh của cậu tái phát, đến nỗi đã là giai đoạn cuối cùng. Cuộc đời này có quá bất công với cậu hay không? Cậu vô hồn muốn nghe thử xem mình còn gặp phải những điều tồi tệ gì nữa.
“Bác sĩ cứ nói, cuộc sống này của tôi cũng chẳng còn lại gì để mất”_không hiểu lúc đó Lộc Hàm lấy dũng khí ở đâu hay là cậu đã không còn thiết tha cái cuộc sống đau khổ này nữa. Nhưng dù sao đi nữa sự hờ hững tuyệt vọng của cậu cũng khiến bác sĩ không ngừng thương cảm…
“Ừm…cậu đang mang thai tuần thứ 6 , nếu cậu muốn nhập viện để trị bệnh thì nhất định phải phá bỏ đứa trẻ..”_ vị bác sĩ già khó khăn lắm mới nói được vế sau, đây chắc chắn là nghiệt duyên. Nếu muốn papa sống thì con phải chết, con sống thì… Cuộc đời này đã quá bất công với hài tử cùng cha nó rồi.
“Oanh” một tiếng, tâm can Lộc Hàm giật nảy, cậu là đang có thai, chúng tôi có thể, tại sao cậu lại mang thai vào lúc này, con của cậu phải làm sao đây. Lộc Hàm bất giác đưa tay lên bụng, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt thanh tú. Cậu giương khuôn mặt đầy nước mắt nói với bác sĩ:
“Bác sĩ…tôi muốn giữ lại đứa bé…. tôi nhất định sẽ gắng gượng cho đến…đến lúc bé con của tôi ra đời. Vì vậy…hức hức…mong bác sĩ giữ kín chuyện…bệnh của tôi tái phát được không?…Tôi cầu xin bác sĩ.. hức hức..”_ Lộc Hàm khóc thương tâm, cậu chính là đang khóc cho số phận của cậu và cả đứa nhỏ trong bụng. Cậu muốn giữ lại đứa bé dù có phải hy sinh cả tính mạng của mình cậu cũng chấp nhận, đứa bé là cốt nhục của cậu và hắn, cậu bằng mọi giá sẽ bảo vệ tốt đứa con này. Nếu cậu không mang thai, cậu cũng chẳng thiết tha gì cuộc sống này nữa vậy chi bằng đem tính mạng của cậu đổi lấy hạnh phúc cho hài tử của cậu……
Vị bác sĩ già thương cảm cho số phận của cậu mà cắn răng, nhắm mắt làm ngơ chấp thuận khẩn cầu của cậu…..
P/s: Ngược thương tâm không mấy đứa, đầu tiên cũng không nghĩ đến chuyện Lộc Hàm có thai đâu, cơ mà thấy thêm chi tiết này vào nó ngược hơn xíu
Truyện Thai Giáo: Thỏ Trắng Tốt Bụng
Truyện được trích dẫn từ cuốn sách thai giáo “Bố mẹ kể con nghe” của Nhà xuất bản Kim Đồng
Cha mẹ thủ thỉ cùng con
Đọc truyện thai giáo “Thỏ trắng tốt bụng”
Dạo này muông thú trong rừng buồn ơi là buồn, bởi chúng vừa nhận được thiệp mời dự sinh nhật của sói xám. Tất cả đều lo lắng vì chẳng biết nên tặng quà gì cho sói xám. Các loài vật bàn bạc với nhau.
Chó bảo “Tặng một khúc xương đi, sói xám thích ăn xương nhất”.
Dê núi bảo “Tặng bánh ga tô thì hơn”…
Cứ thế, mỗi người một câu. Bỗng khỉ con thông minh lên tiếng “Hay là tặng một bạn thỏ trắng đi”.
“Hả? Cậu nói gì?”. Mọi người kêu to “Cậu điên rồi ư? Sói xám sẽ ăn thịt thỏ trắng mất”. Khỉ cười đáp “Đừng lo, ý tớ là tặng một bản thỏ trắng tốt bụng ấy”.
Sáng hôm sau, sói xám vừa mở cửa đã thấy một hộp quà xinh xắn trước mắt. Sói vội mở ra xem. A! Bên trong là một chú thỏ trắng mập mạp trắng muốt, trước ngực treo tấm biển viết dòng chữ “Thỏ trắng tốt bụng”.
“Tốt bụng gì mà tốt bụng, cứ làm món ăn sáng cho ta là tốt rồi”. Nói đoạn sói há miệng định ngoạm thịt thỏ trắng.
“Em chào anh sói xám ạ”, thỏ trắng bỗng cất lời.
“Mi vừa gọi ta là anh hả?”, sói nhìn thỏ, tưởng mình nghe nhầm.
“Vâng ạ, anh sói xám ơi, em là thỏ trắng tốt bụng”.
Sói nhìn kĩ thì phát hiện ra trước mặt mình không phải là một chú thỏ thực sự, mà là một chú thỏ đồ chơi biết nói.
“A, thỏ con đáng yêu quá. Còn gọi mình là anh sói xám nữa cơ đấy”. Sói nhìn một hồi rồi bế thỏ trắng lên.
Bỗng thỏ trắng cất lời “Anh dễ thương quá, em quý anh lắm!”
Sói nghe thế liền bật khóc vì xúc động. Nó vừa khóc vừa nói “Mi… mi đang nói với ta phải không? Chưa từng có ai khen ta, yêu quý ta bao giờ”
“Có sao đâu! Chỉ cần anh quan tâm đến mọi người, không làm điều xấu, chắc chắn sẽ có rất nhiều người yêu quý anh”, thỏ bảo.
Sói gật đầu cái rụp. Từ đó, ngày nào sói cũng ở bên thỏ trắng.
Thỏ trắng tốt bụng rất biết quan tâm đến mọi người. Thấy bà dê núi chở một bó cỏ to, thỏ hỏi “Bà dê núi ơi, bà có mệt không?”. Sói nghe thấy vội chạy lại giúp bà chở cỏ về nhà.
Một năm sau, lại đến sinh nhật sói. Lần này sói không gửi thiệp mời cho ai mà chỉ đón sinh nhật cùng thỏ trắng. Bỗng chuông cửa reo “kính coong”. Sói ra mở cửa, các loài vật trong rừng đều có mặt đông đủ. Họ chúc mừng sói “Chúc sói xám sinh nhật vui vẻ!” rồi ôm sói cùng múa hát. Lúc ấy, lòng sói thật ấm áp, nó thấy mình là kẻ hạnh phúc nhất trên đời.
1 phút thai giáo
Khi kể chuyện cho bé, mẹ nên dùng lời lẽ ngọt ngào, vui tươi để giúp bé được vui vẻ. Tâm trạng lạc quan của mẹ sẽ giúp bé thích ứng tốt hơn với môi trường xung quanh sau này. Giọng kể của mẹ sẽ đem đến những kích thích có lợi cho bé. Thực nghiệm đã chứng minh, bé rất thích những lời khen, lời âu yếm như “Con của mẹ giỏi quá”, “Táo thơm ơi là thơm”…
Mua tại Tiki Mua tại Fahasa
Mua tại Shopee
Tìm hiểu thêm về thai giáo
Bài học được yêu thích
BÀI CÙNG QUAN TÂM
Cập nhật thông tin chi tiết về Phương Pháp Đọc Truyện Thai Giáo trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!