Xu Hướng 9/2023 # Sunny, My Lady ( Tae Yeon – Sunny Snsd Fanfic ): Chapter 9 # Top 13 Xem Nhiều | Dsb.edu.vn

Xu Hướng 9/2023 # Sunny, My Lady ( Tae Yeon – Sunny Snsd Fanfic ): Chapter 9 # Top 13 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Sunny, My Lady ( Tae Yeon – Sunny Snsd Fanfic ): Chapter 9 được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Sunny bắt đầu nhắm mắt lại, cảm nhận những chuyển động nhẹ nhàng, thanh khiết như gió mát của Tae Yeon. Tae Yeon không cần phải mạnh bạo cũng không cần phải tranh giành điều gì, mọi thứ chỉ nhẹ nhàng, thập thình đến rồi đi, giống như một cái bóng người qua đường vừa nhanh vừa khó nắm bắt, mọi thứ  Sunny có thể cảm nhận được chỉ là hơi thở mỗi lúc một mạnh phía trên mình, phảng phất vào da thịt Sunny như một sự xâm thực nhẹ nhàng quyến rũ.

-Tae…Yeon … – Tiếng Sunny gọi mỗi lúc một trầm bổng, du dương lay lắt vào từng khung bậc cảm xúc bên trong Tae Yeon.

-Đừng nói gì…Ở bên tôi thêm một lát nữa thôi…

Nụ hôn đầu tiên. Đúng rồi, nụ hôn đầu tiên của cả hai người…

Tae Yeon lần đầu làm một chuyện táo bạo như thế này, nó chẳng biết mình làm vậy là phải hay trái, là đúng hay sai. Tae Yeon thật sự đã bị Sunny làm cho đam muội cả rồi, thần trí nó để cả vào đôi môi dày quyến rũ và cánh tay trắng trẻo của cô nàng. Tae mở căng mắt mình ngắm nhìn Sunny như một sự hưởng thụ của ích kỉ cá nhân, nó không còn nhớ đến cái gì gọi là rào cản, trở ngại, mối e sợ những cảm giác bất chợt ấy là không thật sự sâu sắc,…

-Sunny…thấy ấm áp… – Sunny nói nhỏ, hình như đã thấm đượm chút ngọt ngào, thủ thi khẽ bên tai Tae một giai âm ma mị.

-Sun, cậu bên tôi, được không?

Tae bắt đầu bộc lộ mình ra, cảm thấy mỗi lúc hơi thở mình càng gấp gáp trên cổ và tai Sunny, nhanh chóng lướt qua như một ngọn gió giữa căn phòng với không gian gia đình như thế này. Tae không dám chắc mình đúng, nhưng Tae ngỡ mình nhận ra mình yêu rồi, yêu Sunny mất rồi. Những gì vừa mới nghi hoặc sáng nay không phải là giả dối, là ảo tưởng nữa. Cậu yêu cái nhìn mơ màng của Sunny, yêu mái tóc nâu bồng bềnh và nhất là bờ môi phảng phất mùi hương hoa nhài của cô. Đối với Tae Yeon Sunny là một tạo vật rất đẹp của Chúa. Cô ấy không những đẹp bên ngoài mà còn thu hút bên trong, có gì đó ngọt ngào u uất, mong manh dễ vỡ, cảm giác cầm lên thật khó.

Sunny, nếu nắm chặt quá sẽ tan nát trong tay cậu, buông ra thì sẽ cảm giác tiếc nuối đến chết mất.

-Nếu tôi…yêu cậu…như thế này…được chứ?

Còn gì cần phải sĩ diện nữa, Sunny cô ấy thấy thái độ đối xử của Tae Yeon vừa qua, lẽ nào còn không hiểu hay sao mà Tae cần phải che giấu thêm nữa? Đã quá đủ rồi mà, cậu ta vốn không quen với việc bày tỏ như thế. Cậu ta từ nhỏ đã sống rất đơn độc, không một ai chạm tay được đến tâm hồn cậu ta. Cậu ta chẳng bao giờ than thở với ai những gì cậu ta buồn, cậu ta mong muốn những gì?

Cậu ta đã quá quen với việc chịu đựng sự khác biệt của mình với những cô nàng được coi là “bình thường” cùng giới. Họ có bạn trai, họ xinh đẹp, họ biết nấu ăn và họ không yêu người con gái nào. Tae không thể tự mình đánh đồng với họ, không thể yêu nam giới, không biết tô son sao cho đẹp, cũng không thể mang chân vào những đôi giày cao gót đủ màu đủ kiểu. Cậu chỉ cảm thấy những chi tiết máy thật kì diệu, sự xoay chuyển của động cơ, cậu thấy cái đẹp trong từng sự giao động. Cậu đã không bao giờ thấy nó ở một con người, cho đến ngày cậu gặp Sunny…

Ánh mắt ấy của Sunny, nói thế nào thì nói, còn kì diệu hơn cả ngàn sự chuyển động của cơ khí…

Đôi môi Sunny, dẫn dụ hơn cả niềm đam mê máy móc…

Cậu yêu, yêu thật rồi, không thể phủ nhận được…

“Sunny…nợ Tae nhiều rồi…Có thể trả ơn Tae thế này không?”

Mặt Sunny đỏ ửng lên, đôi mắt vẫn lim dim không dám mở to để đối diện với Tae Yeon. Ngay từ lần đầu gặp Sunny đã bị hớp hồn bởi cái thần bất kham của Tae rồi, lại càng không bao giờ nghĩ có ngày hôm nay với Tae. Ánh mắt Tae không có chút nhu nhược nào, hơn bất kì một cậu con trai nào Sunny đã gặp. Ánh mắt ấy chứa đựng cái gì đó đau thương, trắc ẩn mà vẫn lạc quan hồn nhiên, Tae Yeon gợi nhớ về một người bạn thanh mai trúc mã đặc biệt nhà bên mà Sunny hằng mong có được. Cô đã lãng phí cả một thời trung học của mình để chịu đựng nỗi đau. Nỗi đau mất ba ám ảnh Sunny mãi, cho đến giờ phút này Sunny vẫn không thể nào gần gũi với bọn con trai được. Không một cậu con trai nào có thể che chở cho hai mẹ con cô, cô đến giờ đã dám chắc chắn khi đưa ra kết luận này.

Những gì Sunny hi vọng ở một người dượng, cứ nghĩ ông ta sẽ là trụ cột, là mái nhà che gió che mưa cho mẹ cô, chỉ cần ông ta tốt với mẹ cô là được rồi. Sunny chẳng bao giờ muốn làm phiền ai, càng không cần ai phải yêu thương mình hay báo đáp lại sự kì vọng của mình. Cô lúc nào cũng tự ti, chỉ muốn ẩn mình trong đám đông, không muốn tiếp xúc với ai vì không dám tin một ai…

Bởi, Sunny cần một trụ cột…

Có lẽ nào, người đó là Tae Yeon không…

Tae Yeon chẳng phải đã luôn xuất hiện mỗi khi Sunny vui nhất, buồn nhất sao?

Khi cô bị dượng đánh đập, không phải Tae đã làm cô quên đi hay sao?

Đúng rồi, Tae đã chạm đến những thương tổn trên cánh tay của cô bằng bờ môi mềm mại của mình…

Tae cho mẹ con Sunny một mái nhà ngay ngày cô bị dượng đuổi, chẳng phải Tae đã không đòi một sự trả giá nào sao?

Tae Yeon còn giúp đỡ cô, ở bên mẹ con cô trong khi hai người sống ở đây, đã luôn cùng Sunny xây dựng bình yên sao?

Tae Yeon thật sự là chủ cuộc đời của cô rồi…

“Tôi không cần cậu trả…Cậu có tự nguyện không…? “ Tae nói nhỏ, tay không chịu nằm yên, mơn trớn khắp người Sunny.

“Tôi vâng phục cậu… tôi dựa vào cậu, là tôi…tự nguyện…”

Sunny nói ra điều này cũng không cần nghĩ nhiều, trái tim cô luôn biết rõ nó muốn gì mà. Nếu nói ra rằng cô rất, rất muốn Tae Yeon…rất yêu Tae Yeon, liệu cậu ta có chấp nhận hay không? Liệu Tae Yeon đang nghĩ  gì, cậu ta có cần cô không, cậu ta có yêu cô không?

Sunny nghi hoặc…

Chính xác hơn, cô ấy muốn cậu ta yêu cô ấy, như một người nam bình thường yêu một người nữ bình thường…

Sunny cần tình yêu đặc biệt ở Tae Yeon, không muốn cậu ta yêu mình chỉ như hai người bạn thân thiết…

-Vậy hôm nay tôi ngủ với cậu…

Tae chẳng ngại ngần gì, giữa hai người họ tưởng chừng như không còn khoảng cách, đồ của Sunny cũng nhanh chóng nằm la liệt trên sàn.

-Tae muốn tôi thế nào? – Sunny thì thầm, ngượng ngùng vì Tae đã nhìn thấy mình, thấy hết cả rồi.

-Gọi unnie đi, thân mật với tôi đi…

Tae đặt tay lên những chiếc xương quai xanh tuyệt đẹp của Sunny, khẽ lần xuống tới nơi ngực cô rất nhẹ nhàng đủ để khiến Sunny cảm thấy mình không phải đang bị lợi dụng mà được vỗ về, âu yếm. Cô nàng sở hữu đôi môi xinh đẹp và cơ thể hoàn hảo bé nhỏ này thật sự được Tae yêu chiều vô cùng, bỗng nhiên lột xác hóa thành một người cả gan, đưa tay lên ngực Tae cảm nhận nhịp tim cậu ta.

Trong thổn thức Sunny khẽ gọi, gợi lại một cảm giác ám ảnh đối với Tae.

“Unnie,tôi yêu cậu…”

Tae Yeon được thỏa mãn nhu cầu, sự độc chiếm tràn ngập trong cậu chúng tôi thật sự rất muốn làm Sunny thỏa mãn hơn nữa, cậu ta muốn cô nàng này phải kêu gào vì sung sướng đến phát rồ nên bị áp lực đôi chút, dù sao đây cũng là lần đầu Tae được tiếp xúc với một vật thọ tạo tuyệt mĩ của Chúa đến như thế này. Tae càng tham lam, càng muốn tận hưởng bao nhiêu thì nó càng lạm quyền bấy nhiêu, không chỉ dừng đến độ mơn trớn mà còn tìm mọi cách để từ chỗ cưng nựng đến hành khô cô nàng kia đến bến. Nó bắt đầu để lại những dấu răng của nó trên cánh tay mềm mại như bông của Sunny, rồi lại tàn nhẫn hơn nữa nó bắt đầu xâm nhậm vào cô hơn nữa.

Quả không sai khi Yoon A và Tiffany đã phán như thật rằng Tae là một đứa tụ tập đầy đủ thói hư tật xấu, dê cụ có tiềm năng, chủ trì trên giường hoàn hảo. Nó làm Sunny vừa đau đớn vừa khoái lạc, cả người cô hơi chút là cong lên đón nhận những trò chơi đùa quái gở mà Tae đã tự biên trên cơ thể mình, nước mắt bắt đầu chảy ra từ đôi mắt long lanh của Sunny.

“Cậu khóc sao? Đau lắm sao?”

Tae Yeon này rất khôn ngoan chỉ hỏi để lấy lệ như vậy nhưng nó đam mê quá đáng rồi đâu có quan tâm đến Sunny đang rên lên như con mèo nhỏ bị lạnh khi mỗi ngón tay của Tae Yeon chạm đến những phần nhạy cảm cua cơ thể cô. Sunny nghĩ mình điên thật rồi.

Vẫn biết rõ là sự chiều chuộng ban nãy của Tae Yeon đã biến mất…

Vẫn biết là cậu ta đang hành hạ mình, cả người đã mệt lử, cảm giác đê mê tê liệt khắp toàn thân, đau muốn chết…

Màn bách hợp này là một thứ điên rồ, nó khiến cho hai người nữ trở nên ngây ngây dại dại, điên cuồng vì tình yêu.

Sunny không bao giờ có thể tưởng tượng, mà đúng ra không bao giờ dám nghĩ, là Tae Yeon là người đầu tiên lấy đi sự trong trắng rụt rè của cô.

“Đáng ghét…Tae Yeon, đau quá…Cậu thật đáng ghét…” 

“Phải, ai bảo cậu quyến rũ tôi, mê hoặc tôi…Tôi chết vì cậu mất…”

“Cậu…yêu tôi chứ? Cậu thích chứ…? Aghhh…nhẹ nhẹ thôi, tôi đau quá….”

“Cậu đẹp lắm…Cậu là của riêng tôi, cậu là của tôi rồi…”

Tae Yeon mặc sức tham lam, chiếm hữu hết lần này đến lần khác, tới tận khi cả hai cùng mệt lử thì chúng nó quấn lấy nhau, mùi hương phảng phất của cả hai khiến cho cái sofa này trở nên một nơi rất tiện nghi, thích hợp để nghỉ ngơi sau khi lâm trận. Lần đầu của hai đứa nó ở trong căn phòng này, trên sofa này, Sunny gối đầu lên tay Tae, ấm áp hạnh phúc len lỏi từng chút từng chút trong trái tim cô. Sunny ngực trần đang phập phồng từng hơi thở, mồ hôi toát ra trên cổ cô, lăn xuống nơi những đường cong của cô khiến Tae Yeon cay đắng tiếc đứt ruột vì nó không còn sức để tận hưởng thêm chút nào nữa…

Màn đêm buông xuống, Tae chìm vào giấc ngủ, trong mơ cũng cảm thấy yên bình với Sunny không khi nào an tâm hơn thế…

*** End chapter 9 ***

Share this:

Twitter

Facebook

Tumblr

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

{Hanchul Fanfic} (Trans) Happy Birthday, My Love

Author:MissNar Characters: Hanchul, SuperJunior Description: Made for our beloved Cinderella on his birthday Fdoreword: I do not own anything except for the plot Rating:6+ Translater: Akari Beta: Aoi

Lưu ý.

Bản dịch chưa xin per của tác giả, mặt khác nó là sản phẩm tạo ra từ công sức của mình, cho nên KHÔNG MANG RA KHỎI WP NÀY DƯỚI MỌI HÌNH THỨC

HAPPY BIRTHDAY, MY LOVE

SJ Dorm trở thành một mớ hỗn loạn thật sự. Bạn thắc mắc vì sao hả? Đó là vì các thành viên đang chuẩn bị một bữa tiệc bất ngờ cho chàng trai diva của chúng ta – người vẫn đang bị SungMin và DongHae đánh lạc hướng ở công ty.

“KangIn, ShinDong, nhanh lên và treo tấm băng-rôn lên đi!”, LeeTeuk ra lệnh

“Yes, hyung”, Đáp lại anh là tiếng hai cậu em ra sức lầm bầm.

*Ding dong*

“Chắc là Zhou Mi và Henry đấy”, SiWon nói trong khi LeeTeuk đi mở cửa

“Zhou Mi! Henry!”, và LeeTeuk ngay lập tức rơi vào trạng thái phấn khích.

“Teuk gege~” Họ tấn công người anh cả bằng những cái ôm.

“Eh? HanKyung đâu?”,LeeTeuk thì thầm, và đưa mắt nhìn về phía hành lang.

“Anh ấy sẽ không tới”, Henry nói, cộng thêm một cái nhíu mày đầy bất mãn.

“Lần nữa?” LeeTeuk thở dài

“Yeap”

“Đã là lần thứ ba rồi, kể từ khi em ấy rời đi” LeeTeuk (lại) thở dài và vò rối mái tóc của mình.

“Hyung, anh chắc là bản thân mình ổn chứ?” DongHae hỏi một cách dễ thương.

“Tất nhiên. Hyung ổn! Chỉ là hơi mệt một chút thôi!”

Đã ba năm rồi đấy, Hannie…

thậm chí không một lời chào…

hay một câu chúc mừng sinh nhật…

“Hyung? Hyung~~~ Hyung~~ HYUNG!” SungMin vỗ vỗ tay trước mặt HeeChul.

“Huh?” HeeChul đáp lại trong mơ màng.

“Oh my God!” DongHae đỡ trán khi anh lại tiếp tục rơi vào giấc ngủ.

“DongHae ah~ hyung nghĩ anh ấy đang nhớ về người đó”, SungMin thì thầm từ đằng sau HeeChul.

“Yeah, em cũng nghĩ vậy!” DongHae đồng tình

“Mấy đứa. MẤY ĐỨA!!!” LeeTeuk la lên làm tất cả mọi hoạt động đồng loạt stop lại.

“Vâng?”

“Chúng ta còn chưa mua bánh và HeeChul sẽ trở về sau 30 phút nữa.” LeeTeuk nói và ngay sau đó, chuông cửa reo lên.

“Em sẽ mở cửa”, RyeoWook nói và đi ra. Cánh cửa mở ra và tất cả mọi người bị shock với “thứ” đằng sau nó. Một người đàn ông Trung Hoa đứng đó với một chiếc hộp to tướng trên tay.

“Hey…?” HanKyung nhìn quanh, nhận mặt từng thành viên.

“HANKYUNGGGGG~~~~~~”, Sau một loạt những tiếng hét, HanKyung bị những cái ôm dìm cho chìm nghỉm.

“Hyung, anh thậm chí còn không thèm gọi cho tụi em.”

“Hyunh, tụi em nhớ anh”

“Hyung, anh làm tụi em lo phát điên lên được!”

“Bình tĩnh, bình tĩnh, cho anh nghỉ một cái đã. Và hình như mọi người đang nói về chiếc bánh phải không? Anh có nó đây!”, HanKyung đưa chiếc hộp mà anh vẫn đang cầm ra. RyeoWook đặt nó lên bàn bếp trước khi ôm người hyung của mình thật chặt. LeeTeuk nhìn đồng hồ, đảo mắt:

“Mấy đứa, 20 phút!”, LeeTeuk thông báo và mọi người quay trở lại với những công việc đang dang dở trong khi HanKyung vào phòng của anh và HeeChul. Anh mỉm cười khi thấy mọi thứ vẫn còn y nguyên như trước, đặt chiếc túi vào chỗ trống giữa hai chiếc giường rồi xuống bếp giúp Ryeowook.

“Hyung~ Về thôi~” SungMin và DongHae kéo HeeChul ra khỏi công ty sau khi nhận được tin nhắn của LeeTeuk.

“Hyung biết hôm nay là sinh nhật hyung và mọi người…nhưng…”, HeeChul ngập ngừng.

“Bọn em biết, hyung, bọn em biết chứ!”DongHae đáp.

” Chắc chắn anh ấy sẽ gọi cho anh thôi! Anh ấy có thể đã vùi đầu bận bịu để làm mọi việc thật nhanh”, SungMin đưa ra một lý do.

“Yeah, có lẽ em đúng!”HeeChul đáp trong khi vào xe. Khi về đến KTX, SungMin và DongHae cố đẩy HeeChul ra trước.

“Hai đứa đang làm trò quỷ gì thế hả?” HeeChul cau có.

” Cái chúng tôi wow Chúng bỏ mình lại rồi!”Heechul thì thầm với bản thân mình và mở phong bì ra. Bên trong là hình của anh và Sungmin cùng một bức thư:

‘Chào hyung, HeeChul hyung Hyunh hãy làm theo từng bước một cách cẩn thận, được chứ? Giữ những bức ảnh và anh sẽ nhận được một thông điệp nếu tìm được tất cả chúng và sắp xếp theo đúng thứ tự.Bước tiếp theo, hãy tìm một bức thư nhỏ màu xanh ở phòng khách. _Bunny Min’

“Aishiii lũ trẻ này…thật sự…”, HeeChul lầm bầm nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ và đặt bức thư vào trong phong bì. Anh bỏ nó vào túi xách và xem bức ảnh, đằng sau nó có chữa ‘D’ và ‘A’ viết bằng tiếng latinh.

“A…D?”Heechul nói một cách mơ hồ trước khi cho bức ảnh vào túi. Anh tìm khắp nơi trong phòng khách và thấy chiếc phong bì xanh ngọc trên sofa. HeeChul cố kìm nén tiếng chửi thề, mở phong bì và đọc thư.‘Anneyonghaseyo, hyung Manh mối tiếng theo ở trong thang máy Em xin lỗi nếu hyung mất nhiều thời gian để tìm nó. Evil Maknae là người giấu chúng đấy.” _Raccoon’ HeeChul mỉm cười, lật tấm ảnh của anh và KangIn lại, đằng sau nó là ‘I’ và ‘R’ “D,A,I,R”, HeeChul bắt đầu suy nghĩ trong khi đi vào thang máy. Anh bỏ cái phong bì của KangIn vào túi và tìm quanh. Cuối cùng, HeeChul tìm thấy thứ cần tìm ở dưới tấm thảm.Kiều nữ và đại gia???

‘Anneyong HeeChullie hyung:3 Bước tiếp theo là ở tầng 11 Chúc hyung may mắn! _Giraffe Wookie’

” Một bức ảnh dễ thương!”, HeeChul nhìn vào bức ảnh của anh và RyeoWook

” ‘H’ và ‘E’ “, HeeChul nhướn mày.

“I, R, D, A, H, E, H, U”, HeeChul lầm bầm, anh nhún vai đi vào phòng SiWon.

“Oh my- Cái gì????”, HeeChul la lên và bĩu môi. Chiếc phong bì xanh được kẹp ở trong quyển Kinh Thánh của SiWon ( và có vẻ như HeeChul bị dị ứng với nó) HeeChul thở dài:

“Mày làm được, HeeChul, mày làm được!”, HeeChul tự làm động tác ‘Fghting’ và mở quyển kKnh thánh ra, nhanh chóng tóm lấy bức thư rồi vọt ra cửa.

“Thằng út quỷ quyệt…”. HeeChul nghĩ trong khi mở phong bì‘Hi hyung Thích chỗ em giấu những chiếc phong bì chứ? Dù sao đi nữa, nếu anh cần 10′ hoặc hơn để tìm chiếc phong bì này thì điều đó có nghĩa là anh thực sự, thực sự rất ngốc. Hoặc là anh không có đủ dũng khí để lấy nó manh mối tiếp theo nằm ở phòng giặt Nhanh lên nếu anh không muốn lỡ cuộc vui -Fox Maknae’

“Aishi, thằng nhóc này, lúc nào cũng gây chuyện cả”

“Hmm…hai chữ tiếp theo ‘H’ và ‘A’ “, HeeChul vừa nói vừa tiến vào bếp. Bước vào, Heechul bị con rùa của Yesung cùng bức thư trong miệng nó làm giật nảy cả mình.

“Hyung sẽ giết cậu, KimJongwoon” HeeChul lầm bầm trong thang máy xuống bể bơi.

“Aw, chú sóc chuột Canada của tôi thật dễ thương!”, Heechul mỉm cười khi nhìn vào bức ảnh. Lật tấm ảnh lại, anh thấy chữ ‘N’ và ‘G’

HeeChul thở dài khi biết còn tới 5 chiếc phong bì nữa. Hai chữ ‘T’ và ‘H’ được viết trên tấm ảnh.

“Chữ ‘L’ và chữ ‘H’. Vậy từ cuối cùng là ‘ hyung'”, HeeChul thì thầm khi đi thang máy lên tầng 12. Anh tìm thấy lá thư trong thùng rác ở góc hành lang.‘Hi hyung~ Bức thư tiếp theo ở đằng sau một camera trên hành lang này. Maknae đã giấu nó đấy, hãy xử lý cậu ta đi. _Monkey Hyuk’

” ‘Y’ và ‘K’. Vậy từ thứ hai là ‘Birthday'”, Heechul nói trong khi tìm khắp các camera bảo vệ và thấy cái phong bì ở đằng sau cái camera ở bên trái anh.

“Maknae chết tiệt”, Heechul lầm bầm và mở phong bì.‘Anneyong hyung~ Em phải thú nhận, em rất nhớ Hàn Quốc. Bức thư gần cuối ở đâu đó dưới sàn. _Mimi’

“Mình sẽ không bao giờ tới nhà thờ”, Heechul nhủ thầm khi đứng trước cửa kí túc. Anh tìm thấy bức thư ở tấm biển bên trên cửa.‘Hello HeeChul.

‘Happy birthday Kim HeeChul hyung’ Heechul cười tươi khi thấy thông điệp bí mật đằng sau những bức ảnh. Anh đặt chúng vào túi và bước vào trong phòng.

“Eh? Tối quá…” HeeChul nhướn mày.

“HAPPY BIRTHDAY KIM HEECHUL!!!!!!!!!”, Tất cả mọi người nhảy ra khỏi chỗ nấp và hét lớn.

“Wow…mọi người…thật sự…”, HeeChul kinh ngạc tới nỗi không thể nói lên lời trước những gì mọi người làm cho anh.

” Không cần cảm ơn, Heenim hyung” DongHae cười tươi và ôm chầm lấy HeeChul.

“Well, anh biết bọn em đã tốn bao nhiêu thời gian để…” KangIn cười điệu

“Oh, đợi đã, không, không”, Heechul thụt lùi khi SiWon và Zhoumi bê cái bánh to sụ tiến về phía anh.

“Thôi nào, hyung, nó sẽ rất tuyệt! Và không có bữa tiệc nào của Super Junior kết thúc mà không có nghi thức trọng đại này!”

“Nhưng…”, Một đôi tay chắc khỏe vòng qua eo anh để giữ anh lại cho chiếc bánh đập vào mặt. “YAH! ZHOUMI, SIWON, HAI ĐỨA CH-” HeeChul bị cắt ngang do môi của ai đó đã chiếm lấy môi anh. Tất cả mọi nguười cười toe toét khi thấy HeeChul đáp lại nụ hôn ấy. HanKyung và HeeChul tách nhau ra khi các thành viên đã trốn đâu đó, nhường lại không gian riêng tư cho họ.

“Cậu đã nói cậu không về!”, HeeChul mở to mắt.

“Vì cậu, tôi có thể làm bất cứ điều gì”, HanKyung thì thầm khi HeeChul vùi đầu vào hõm vai anh.

“Saranghae”, HeeChul càng lún sâu vào vòng tay HanKyung.

“Saranghae Chullie” HanKyung ôm lấy Heechul, siết chặt

~~~END~~~

Với tư cách người đọc, cảm ơn Akari, em đã chon được 1 câu chuyện hay đấy, dù hơi muộn một chút so với sinh nhật của anh ấy.

Với tư cách beta reader cho truyện, ta nói, em mất bao nhiêu thời gian dịch nó hả? Còn ta beta mất nguyên 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Dấu câu! Ngôn ngữ có một thứ tên là dấu câu không được bỏ có biết không?!

Nhưng dù sao thì, giấc mơ này cho một ngày hè không nóng lắm, rất tuyệt.

My Soulkeeper – Chap 10.2

TaeYeon đi cùng Jessica để tránh nạn. Jessica ngồi trên kiệu băng còn TaeYeon ngồi trên đài hoa hồng.

TaeYeon lo lắng, hai tay nắm chặt, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía sau xem YoonA có tiễn cô không.Rồi lại quay lên trên, ánh mắt buồn rười rượi. Cô cảm thấy bất an vô cùng.

Jessica thấy vậy thì vỗ nhẹ vào tay TaeYeon:” Yên tâm đi con. Mọi chuyện sẽ ổn”

– Dạ – TaeYeon gật đầu mỉm cười với Jessica để Jessica yên tâm. Rồi họ tiếp tục lên đường.

Đi đến cổng Thiên đình, bỗng có một thiên thần nhỏ nào đó bay vù đến.

– Thưa Hoàng Hậu. Có chuyện gấp ạ!!

– Nói. – Jessica giọng lạnh lùng.

– Dạ…dạ…thần không biết là có chuyện gì nhưng Thượng Đế cho gọi người. – Tên thiên thần đó cúi gầm mặt.

– Thượng đế sao? – Jessica nhíu mày. Cô vừa tạm biệt Yuri mà.

Phựt.

Tên thiên thần kia bị một thanh kiếm bằng băng xuyên qua. Máu nhuộm đỏ một đám mây.

Jessica nhếch mép:” Hắn đến rồi “

Là một thiên thần thì khó lòng mà chết dễ dàng như vậy, tên kia hẳn là vừa được đưa lên đây để đi đánh lừa cô.

– Đi mau ! – Jessica gấp rút phóng cánh. TaeYeon cũng bật tung đôi cánh xanh dương.

Cả hai bay vút xuống hạ giới. Jessica và TaeYeon bay mải miết. Đi bên cạnh còn có thiên thần Tiffany. Tiffany đi đằng sau,tay luôn cầm cung để bảo vệ Hoàng hậu và TaeYeon.

Dừng lại ở một thác nước, Jessica vung tay lên. Làn nước từ từ mở ra, như có bàn tay ai đó vén gọn làn nước, tạo lối đi.

– Vào đi TaeYeon, Tiffany.- Jessica gọi hai người.

– Vâng. – Cả hai đồng thanh đáp rồi nhanh gọn đi vào.

Jessica đi tới đâu, một ngọn băng sáng rực tới đó. Nơi đây tuy băng giá nhưng không hề hấn gì với TaeYeon và Tiffany.

Những ngọn băng sáng rực lên như đuốc.

– Đây là Thiên Băng Cốc. Nơi đây không ai biết ngoài ta và Yuri. Ta từng đưa Jung Heol đến đây để trị thương. Nhưng tuyệt nhiên hắn không hề nhớ lối vào. Và ta đã niệm thần chú qua màn nước. Nếu như niệm đúng thần chú sẽ vào được còn nếu không sẽ nhiễm độc mà chết. – Jessica từ tốn nói. TaeYeon há hốc mồm. Cô cứ nghĩ Jessica chỉ là một cô gái phàm trần do nhan sắc tuyệt mĩ nên được chọn lên sinh hạ Thái Tử, ai dè, Yuri thực lòng yêu thương Jessica. Rồi còn dạy Jessica cách dùng phép thuật. Jessica mỉm cười nhẹ với TaeYeon rồi quay qua Tiffany – Ngươi ở lại đây với TaeYeon. Nếu nó có mệnh hệ gì, ta sẽ trách phạt ngươi. Ngươi cũng phải dạy TaeYeon phép thuật. Ta tin ở ngươi

Tiffany nghe lời dặn dò của Jessica, nhún một chân xuống:” Vâng thưa Hoàng hậu”

– Được. TaeYeon, con ở lại đây. Tiffany cũng thuộc dạng thiên thần thông thạo các loại thuật pháp. Có gì, con cứ hỏi Tiffany. – Jessica dặn dò TaeYeon.

– Vâng, thưa mẹ. – TaeYeon cúi đầu.

– Được. Khi nào trận chiến kết thúc, ta sẽ đến đón hai con. Tuyệt đối không được đọc thần chú để ra ngoài. Nếu không, ta cũng sẽ không thể cứu được các con. – Jessica dặn dò lần cuối rồi đọc thần chú, bay về Thiên Đình.

TaeYeon quay qua Tiffany:” Nhờ cậu rồi, Tiffany”

– Dạ, không có gì thưa Thái tử phi – Tiffany.

– Này, khi có hai chúng ta, hãy xưng hô như bạn bè với nhau. Được chứ ? – TaeYeon nhăn mặt.

– Không được thưa Thái tử phi. Đó là Thiên Quy. – Tiffany quỳ rạp, vội vã lắc đầu.

– Vậy coi như tớ ra lệnh cho cậu! Cậu phải xưng hô với tớ như bạn bè. – TaeYeon đỡ Tiffany đứng dậy.

– Nếu đó là mệnh lệnh của Thái Tử phi ạ. – Tiffany.

– Được. Vậy gọi TaeYeon hoặc Tae nha! – TaeYeon mỉm cười ngố – Và nhớ không dạ vâng gì ở đây hết.

– V-vâ…ừm…- Tiffany gật đầu.

– Tốt! – TaeYeon mỉm cười.

Tiffany mỉm cười tươi đáp lại TaeYeon.

——

– TaeYeon sao rồi mẹ? – Yoona lóng ngóng.

– Không sao. Mẹ đưa TaeYeon đến Thiên Băng Cốc rồi. – Jessica mỉm cười.

– Vâng. Mẹ ơi ! Cảm ơn mẹ! – Yoona ôm chặt Jessica.

– Không có gì, con yêu. Hứa với mẹ, con phải an toàn trong trận chiến này. – Jessica dặn dò. Kì thực Jessica cũng lo lắng không kém gì TaeYeon. Một người là con còn một người là chồng. Kwon Jung Heol có một đội quân hùng mạnh. Và Jessica nghĩ, ở chốn Thiên cung, ắt hẳn có người làm đồng phạm với hắn.

– Con hứa đấy, mẹ yêu của con! – YoonA cười tươi.

– Ngày mai lên đến đây. Hừm…con đang bối trí quân để tiêu diệt hắn một cách nhanh nhất mà không hao binh tốn lực. – YoonA buông Jessica, chỉ vào sách lược trên bàn đá thủy tinh.

– Vậy mẹ con ta cùng bàn. – Jessica mỉm cười, ngồi xuống ghế.

– Dạ. – YoonA cũng ngồi xuống cạnh mẹ mình.

* 2h sau *

– Hắn ta gần đến nơi rồi thưa Thượng Đế . -Thiên thần SooYoung thông báo.

– PHÓNG HỎA CUNG. – Giọng Yuri vang lên âm trầm đầy quyền lực.

Vèo vèo vèo.

Những mũi tên chuẩn xác bay như mưa xuống phía đội quân Jung Heol.

Nhưng chỉ trúng được khoảng 50 tên.

– Hahahaha. Kwon Yuri. Có vậy thôi sao? THẬT LÀ THẢM BẠI. – Jung Heol cười khành khạch.

Yuri chỉ cười khỉnh:” PHÓNG THIÊN BĂNG CUNG “

Vèo vèo vèo.

Đợt cung tiếp theo có sức công phá không hề nhẹ.

Hàng loạt tên địch chết.

– CŨNG GỚM ĐẤY. – Jung Heol nói. Hắn ta đang rủa thầm trong lòng, xem ra, đánh trực diện không thể thắng. Thôi thì, hắn ta sẽ dùng tâm kế.

– Ta đang đợi ông phản công. – YoonA khoanh tay. Cao cao tại thượng bên cạnh chiếc ghế rồng của Yuri.

– Chưa cần vội Thái Tử YoonA. Ta đang tìm kiếm Thái Tử Phi. – Jung Heol nói.

YoonA mỉm cười:” Thái Tử Phi đang mang long thai, không nên tiếp xúc với hạng người như ông “

– Hahahahaha. Ngươi lừa trẻ lên ba sao? Rõ ràng cô ta đang ở Thiên Băng Cốc. – Jung Heol nói.

– Vậy nếu người giỏi thì cứ đến Thiên Băng Cốc mà tìm. – YoonA đáp lại, rất từ tốn. Không thay đổi chút sắc mặt.

– Ta không đi. Ta sai BAEKHYUN đi. BYUN BAEKHYUN. – Jung Heol đáp.

– À…là cái hạng vô danh .- YoonA cười nửa miệng. – Ngươi thật lắm lời, có giỏi thì lên đây, chiến đấu đi nào.

YoonA vừa dứt lời, đám tiểu tử của Jung Heol lao nhao xông lên phía trước.

YoonA vung tay. Hàng loạt bông hoa cúc vàng rớt xuống. Đám lao nhao dưới địa ngục vốn là chưa bao giờ được chiêm ngưỡng thứ hoa lạ, đẹp. Ngay cả đến Jung Heol, suốt ngày bận rộn nơi địa ngục tối tăm nên cũng quên đi vẻ đẹp tinh túy của hoa.

Đám tiểu tử sựng lại, tay đưa lên đón nhận những cánh hoa rơi. Đưa lên mũi hít hà.

Hương thơm của hoa cúc cực kì dễ chịu.

– LŨ NGU NGỐC! HOA CÓ ĐỘC. – Ji Hyun (tên tướng nhỏ ở địa ngục ) lên tiếng.

Ji Hyun dứt lời, đám tiểu tử ngã lăn ra. Chết hết.

YoonA mỉm cười đầy mãn nguyện.

– Đừng tự mãn vậy, Thái Tử. Ta còn nhiều người mà. – Jung Heol mỉm cười.Hắn ta phất tay, một đám lao nhao khác lại mọc lên.

Chúng xông lên. Hoa anh đào của YoonA tới tấp bay xuống. Lần này chúng rút kinh nghiệm, bỏ qua đám hoa tuyệt đẹp kia mà tiếp tục lao lên. Tuy nhiên, chúng không biết, chỉ cần hoa anh đào này chạm nhẹ vào da là đã gây mẩn ngứa, chết tại chỗ.

Hoa anh đào như mưa đáp xuống người chúng. Cả lũ lăn ra gãi gãi rồi chết.

Anh đào tuyệt kĩ và Cúc hoa thần chưởng là hai chiêu pháp YoonA học lúc 2 tuổi…

*** Thiên Băng Cốc ***

– Đang đánh nhau phải không ? – TaeYeon bồn chồn, lo lắng.

Tiffany áp tai vào chiếc vòng vỏ sò trên cổ, nghe ngóng:” Ừm. Họ đang đánh nhau đó TaeYeon. Bên ta thắng. Đừng lo!”

TaeYeon mỉm cười.Tiffany tiếp tục nói:” Wow! Anh đào tuyệt kĩ và Cúc hoa thần chưởng kia. Đẹp dã man!”

– Là gì? – TaeYeon nhăn mặt.

– À, là hai kĩ năng của Thái à..YoonA. Cô ấy học nó lúc lên 2. Hai phương thức này làm nên một bức tranh hoa vô cùng thơ mộng nhưng cũng vô cùng tàn khốc. – Tiffany cố nhớ lại những gì đã được học.

– Hử? – TaeYeon vẫn chưa hiểu.

– À, thì nó sẽ là bắn ra những bông hoa cúc, hoa anh đào đẹp mê người. Tuy nhiên, cậu ngửi hoa cúc thì cậu sẽ chết. Anh đào chạm vào cậu sẽ khiến cậu ngứa và cũng chết. – Tiffany nhún vai giải thích.

– Cái gì? Woww. – TaeYeon cảm thán.

– YoonA của cậu rất giỏi đấy! – Tiffany huých nhẹ vai TaeYeon trêu.

– ya! Tiffany! – TaeYeon đỏ mặt.

– TaeYeon? TaeYeon? – Tiếng ai đó vang vọng bên ngoài cửa hang.

TaeYeon đớ người. Giọng nói ấy….của BaekHyun.

TaeYeon định lên tiếng thì Tiffany đã bịt miệng TaeYeon lại:” Suỵt.”

– TaeYeon à…anh biết em ở trong đó. – BaekHyun tiếp tục. Hắn ta đang sai đàn em nghĩ cách phá cửa hang.

-…

– Xin em TaeYeon ạ. Bây giờ em hãy đi cùng anh. Đội quân của Jung Heol rất mạnh. Hắn ta nắm giữ gần hết quan đại thần trong Thiên cung rồi. Hắn ta sẽ giết em mất. Nhưng….nếu em đi với anh, anh sẽ bảo vệ em. TaeYeon! Anh đồng ý làm cho hắn vì em. Vì anh tưởng rằng em ở địa ngục, anh có thể hồi sinh cho em rồi chúng ta cùng nhau sống. Anh đã là một thằng ngu ngốc khi yêu cô ả HyoMin đó. Anh xin lỗi TaeYeon! Nhưng bây giờ hãy đi cùng anh đi, TaeYeon. Em sẽ chết cùng với YoonA mất. – BaekHyun tiếp tục nói.

– Tôi nguyện chết cùng YoonA, còn hơn là sống với anh. – TaeYeon đáp.

– Em!! Đó là do em lựa chọn đấy! Tôi không thể phá cửa hang nhưng Jung Heol có thể. Hắn ta sẽ giết em. Lúc đó, đừng van xin tôi! – BaekHyun gắt lên.

Mấy tên đàn em của hắn đã chết bởi không phá được bùa chú. Hắn ta sợ chết nên không dám thử.

Rồi hắn ta mọc cánh đen, bay vút lên.

TaeYeon và Tiffany thở phào khi hắn đã bay đi, TaeYeon giục:”Fany, xem xem chúng ta giờ sao?”

– Ừm.

Rồi Tiffany lắng tai nghe ngóng.

Mặt Tiffany thoáng chốc biến sắc.

– S…sao vậy…Ti…Tiffany…- TaeYeon lay vội Tiffany. Tiffany đội nhiên ngã khụy, ngất lịm trong vòng tay TaeYeon.

– TIFFANY!!! – TaeYeon hét ầm lên.

***

– AAAAAAAA – YoonA kêu lên. Cô đang thắng thì bỗng dưng tên cẩu quan ChanYeol phóng ám khí từ sau. Jung Heol mỉm cười. Yuri thẳng thừng dùng tay phi kim châm. ChanYeol chết đứng tại chỗ.

Ngay sau đó, HyoMin – cô vũ thần dùng một đao xuyên qua người YoonA.

-AAAAAAAA- YoonA trào máu. Trọng thương.

– MAU! ĐƯA YOONA NGHỈ. – Yuri gầm lên. Trên nền trời xanh,băng từ đâu lao tới phía YoonA.

– M…mẹ…- YoonA khó khăn. Jessica òa khóc:” Mẹ đã nói con cẩn thận mà!” Jessica xây dựng một tường băng bao quanh cô, YoonA và Yuri.

Yuri đến bên YoonA:” Yoong…con có sao không?”

– Phụ…phụ hoàng…con…con…- YoonA khó khăn.

– Sica. Nàng đưa YoonA về phòng tĩnh dưỡng. Ta sẽ giết hết lũ ở đây! – Yuri dặn.

– Nhưng sẽ rất nguy hiểm cho Yul nếu em không ứng cứu kịp.

Phập phập phập.

Hàng loạt mũi đao đang được phòng đến với mong muốn phá tan mảng băng phòng thủ của Jessica.

– Yul sẽ ổn! – Yuri gật đầu. Jessica hôn lên môi Yuri:”Em yêu Yul” Rồi gạt nước mắt, ôm YoonA vào lòng. Tà áo trắng thêu hình phượng bay phất phơ trong gió rồi mất hút.

– Con ngươi kém quá! – Jung Heol nói. Yuri nhận lấy đao từ thuộc hạ:” Đồ đánh lén hèn hạ.”

– Hahahahahaha. – Jung Heol cười vang.- Miễn là thắng. Phải không Yuri? Ngày xưa ngươi cũng dùng phương thức này mà?

– Câm miệng. Chuyện ngày xưa, ta cấm người nhắc lại. – Yuri chĩa mũi dao về phía JungHeol.

– Hahahahaha. Ngươi sợ sao Kwon Yuri? Thôi được. Ta đây sẽ đích thân đấu với ngươi. – Hắn ta lấy đao rồi tiến lên trước.

Đao của Yuri chạm khắc tinh xảo, có con rồng quấn xung quanh. Tỏa ra hỏa khí hừng hực.

Đao của JungHeol được quấn quanh bởi một con mãng xà, lười lúc nào cũng thè ra, chăm chăm cắn người. Màu đen là màu chủ đạo.

Hai bên lao vào nhau. Đường kiếm Jung Heol thô tục nhưng đầy nội lực.

Đường kiếm của Yuri thanh thoát và đầy nộ khí.

Hai bên giao chiến bất phân thắng bại.

Vài tên tướng nhỏ bên cạnh lao nhao, toan lao vào thì bị vài chưởng của đại thần SooYoung bắn bay ra xa.

– Yuri. Ta nhất định phải thắng ngươi! – JungHeol gầm lên, lao vào Yuri như điên.

– Ta nhất định không để ngươi thắng!! – Yuri hét lên. Một đao vung lên, xé đôi người JungHeol.

Jung Heol chết tươi. Máu đen tanh tưởi nhuốm màu đám mây.

Đám tiểu tử kinh hãi. SooYoung mỉm cười, giơ ngón cái:” CÒN AI MUỐN TẠO PHẢN?”

– Ta. – BaekHyun từ đâu lừng lẫy bước lên. Phừng phừng nộ khí.

– Hahahahahahaha. Ngươi? Ta? – Yuri nhếch mép.

– Để thần xử hắn ta, thưa Thượng đế. – SooYoung chắp tay.

– Được. – Yuri gật đầu.

SooYoung vung tay, một dải lụa trắng xen hồng phóng ra, cuốn chặt lấy BaekHyun.

BaekHyun xoay người, xé toạc làn lụa.

– Ngươi. – SooYoung ngạc nhiên.

BaekHyun nhếch mép:” Đừng khinh thường ta.” Nói đoạn, hắn ta lao tới, chĩa mũi kiếm về phía SooYoung.

Xoạt xoạt xoạt.

SooYoung phóng lụa bật ngược làn kiếm trở lại.

Hai bên giao kiếm một hồi, BaekHyun phóng kiếm đâm trúng ngực trái SooYoung khiến SooYoung trọng thương.

Thấy đại thần SooYoung trọng thương, đám phản bội đồng loạt quay ra chống lại Yuri.

Yuri sau khi giao đấu với JungHeol, tốn không ít sinh khí, nay bị cả hai phe chống lại. Tuyệt nhiên không đấu nổi.

BaekHyun trói Yuri lại:” Nói cho ta, cách vào Thiên Băng Cốc”

Yuri nhếch mép:”Tại sao?”

– Nói. – Hắn ta siết chặt vòng xích.

Từng tấc thịt của Yuri đỏ rần rần.

– Ta sẽ không bao giờ nói. Hãm hại TaeYeon là điều ta hối hận nhất 200 năm về trước.

– 200 năm về trước? Hahahahaha. Hẳn là vậy. Hối hận ? Ta tưởng nó không có trong từ điển của ngươi. – BaekHyun cười điên dại. Hắn xiết chặt dây xích. Thịt Yuri tím dần, tưởng như sắp đứt ra khỏi cơ thể. Mặt Yuri nhăn lại, đau đớn vô cùng.

Đau như vậy nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào.

– Quả là Thượng Đế. Hahahaha – BaekHyun tiếp tục siết chặt.

Yuri im lặng, cố gắng điều hòa thiên khí trong người.

– Nói mau đi kẻo ta cho thịt ngươi bay xuống trần giới bây giờ. – BaekHyun gầm lên.

Yuri chỉ nhếch mép cười.

– AAAAAAAAAAAAAAAAAA – Yuri hét lên. Bao nhiêu chân khí vừa tụ họp được tan theo mây khói. Yuri mệt lả, khụy xuống nền mây trắng mịn.

– Hừ. Dậy xem nào! – Hắn gầm lên. Nhưng hắn cũng hao tốn không ít sinh lực rồi.

Phập phập phập.

Băng lãnh pháp của Jessica.

Những cung tên băng bay như mưa giết chết mấy tên tùy tùng nhỏ.

– Haha. – BaekHyun cười – Ta đang đợi ngươi, Jessica.

Jessica im lặng, căm giận nhìn hắn.

Đôi mắt long lanh nước nhìn Yuri đang nằm bất tỉnh.

– Yul…- Jessica thốt lên. hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

– NGƯƠI! – Jessica phóng kiếm.

– Muội muội. Bình tĩnh nào ~ – BaekHyun thong thả, hô biến một chiếc ghế mãng xà, ngồi lên.

– Ai là muội muội của ngươi? Đừng nói xằng bậy. – Jessica lạnh lùng, thu kiếm.

– Haha. Chẳng phải ngày xưa muội nói muội hận Yuri? Muội muốn giết Yuri? Xem ra giờ đã mê luyến lắm rồi. – BaekHyun nhếch mép.

Hắn ta tuy trông trẻ con hơn Jessica nhưng lại gia nhập Hắc phái sớm hơn Jessica 2 năm.

– Hừ. – Jessica hừ lạnh – Ngày xưa ta đã hiểu nhầm ngươi. Một tiếng “muội muội” ngươi nói ra không thấy ngượng mồm sao?

– Muội muội nỡ lạnh lùng với ta như vậy sao? Thôi được, ta nói muội nghe. Muốn cứu Yuri của muội, nói ta cách vào Thiên Băng Cốc.

– Ta không nói.

– Muội cứng đầu quá. Nhìn xem, Yuri của muội thua ta. Muội nghĩ, muội có thể thắng ta? – BaekHyun vuốt nhẹ thanh kiếm của mình.

– Ta…- Jessica chần chừ. – Chưa đánh thử, sao biết ?

– Haha. Muội muội muốn thử sao ? – BaekHyun cười khinh khỉnh.

Jessica đảo mắt:” Có vẻ tai ngươi không được tốt”

– Được. Vậy quyết đấu. – BaekHyun đứng lên.

Cả hai lao vào nhau.

Jessica đúng là thua BaekHyun vài phần. Cái chính là cô không ngờ được hắn lấy lại kí ức mấy trăm năm nhanh đến như vậy. Kiếm pháp của hắn cũng mạnh hơn xưa rất nhiều, có khi còn hơn cả “sư phụ” của cô ngày xưa…

– Sica…- Yuri gọi, Jessica quay lại nhìn.

– Cẩn thận. – Yuri vừa dứt lời thì lưỡi kiếm của BaekHyun phóng đến

Keng.

Sắc đến gai người.

Jessica thở nặng nề.

– Nói. – BaekHyun gầm lên, ấn mạnh thanh kiếm. Jessica bị lực của thanh kiếm làm cho khụy xuống. Lưỡi kiếm gần sát cổ.

– Là 05121804. – Yuri vất vả nói.

Cô xin lỗi YoonA. Xin lỗi TaeYeon.

Cô thật ích kỉ. cô biết nhưng cô không thể để Jessica bị thương.

Nước mắt Yuri rơi thật nhiều. Jessica cũng bật khóc. BaekHyun buông kiếm:” Tốt lắm”

Rồi hắn hô biến hai con mãng xà, cuốn chặt lấy hai người lao thẳng xuống địa ngục giam lỏng.

****

– Taeyeon…Taeyeon – Những tiếng gọi thất thanh, đứt quãng của YoonA vang lên trong tòa biệt thự.

– Thái tử…người tỉnh rồi? – Sunny đến bên.

Sunny đỡ YoonA dậy.

– A…- YoonA kêu lên. Vết thương chi chít khắp người khiến cô mệt mỏi.

– Umma…appa ta đâu ? – YoonA hỏi.

– Dạ…họ…- Sunny không dám đáp.

– Nói. – YoonA lạnh lùng.

– Dạ, họ bị mãng xà quấn lao xuống địa ngục rồi ạ…- Sunny nói trong sợ sệt.

– Sao? – YoonA hoàn toàn bị sốc – Còn…còn TaeYeon?

– Thần cũng không biết ạ. Chắc…chắc BaekHyun đang đón….- Sunny không dám nói tiếp. YoonA siết chặt nắm tay.

– Xin Thái tử đừng cử động mạnh. – Sunny van lơn.

– Ta biết rồi. – YoonA lạnh lùng. Cô đoán được BaekHyun đã biết mật mã vào Thiên Băng Cốc.

Cô thua rồi sao ?

Cô sẽ mất TaeYeon một lần nữa sao?

Không !!

Tuyệt đối không thể!!!

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

He’S My Bodyguard _ Extra

Extra: Cuộc sống hạnh phúc của Lee Sungyeol và chàng vệ sĩ đẹp trai. ∞ ∞ ∞ 1) “Em muốn có con”.

Sungyeol và Myungsoo kết hôn với nhau được một năm sau đó thì bất ngờ Woohyun và Sunggyu sau khi hẹn hò được năm tháng cũng liền nhanh chóng kết hôn mà nguyên nhân để Woohyun và Sunggyu đánh nhanh rút gọn mau chóng kết hôn như vậy là bởi vì Sunggyu đã mang thai….

Sungyeol thấy vậy liền rất ghen tỵ với Sunggyu và Woohyun. Cậu và Myungsoo kết hôn đã được một năm vậy mà lần nào cậu nhắc với Myungsoo chuyện có con thì hắn liền cười cười bảo cậu.

“Em còn nhỏ mà, vội gì mà có con…”

Cứ thế mà trôi qua, bấy lâu nay cậu vẫn bị tên Myungsoo đó dụ dỗ. Cậu rất muốn có một cục cưng đáng yêu với Myungsoo, cục cưng vừa giống cậu, vừa giống hắn là kết tinh tình yêu của hai người thì chắc chắn sẽ đáng yêu chết mất…

Nghĩ tới điều này Sungyeol liền mỉm cười một cách hạnh phúc… Nhưng mà phải làm sao đây? Woohyun và Sunggyu mới hẹn hò năm tháng mà đã có con còn cậu…cậu phải làm sao để Myungsoo chấp nhận cho cậu mang thai đứa con của hai người chứ.

Sungyeol liền bày ra một kế hoạch gọi là “Khổ nhục kế” để khiến Myungsoo phải chấp nhận cho cậu có cục cưng với hắn.

Và hôm nay khi Myungsoo vừa đi làm về đến cửa đã thấy Sungyeol ngồi khóc nức nở bên cửa sổ, nước mắt rơi lã chã , gương mặt đỏ bừng. Thấy vợ yêu của mình khóc thảm thương như vậy Myungsoo xót xa chạy lại hớt hải nói.

“Yeollie… Em sao vậy? Là ai bắt nạt em? Hay là đã xảy ra chuyện gì?”

“Hức… Kim chúng tôi nói tôi biết..hức hức..” Sungyeol diễn hay như thật, trong lòng cậu tự nhủ mình có nên đi học khoá diễn xuất không? “Hức..hức..Có phải anh không yêu tôi nữa không?”

Myungsoo trợn mắt ngạc nhiên nhìn Sungyeol: “Em đang nói linh tinh cái gì vậy? Em sốt hả?” Vừa nói Myungsoo vừa sờ sờ trán Sungyeol.

“Anh còn gạt tôi… Vậy tại sao anh tới giờ vẫn không muốn có con với tôi… Hức..hức.. Woohyun hyung và Sunggyu hẹn hò chưa được năm tháng liền đã có con. Chúng ta kết hôn được một năm rồi vậy tại sao anh còn chưa muốn có con…hức..hức.. Có phải anh không yêu tôi nữa đúng không?” Sungyeol vừa khóc vừa đánh Myungsoo mà nói.

Myungsoo cười cười, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vợ yêu mình muốn cái gì. “Thì ra là chuyện này… Nghe anh nói này Yeollie…” Myungsoo dừng lại lau lau nước mắt trên gương mặt Sungyeol rồi dịu dàng nói tiếp “Không phải anh không thích có cục cưng… Cục cưng là kết tinh tình yêu của chúng ta làm sao mà anh không thích được ? Anh chỉ lo cho em, em còn nhỏ.. tính tình lại con nít, ý của anh chỉ muốn em chơi thêm vài năm nữa cho đã đi rồi hãy tính đến chuyện có cục cưng biết không? Anh không muốn em vất vả.”

Sungyeol dụi dụi mặt mình vào lòng Myungsoo cảm động, thì ra là Myungsoo lo nghĩ cho cậu như vậy… Nhưng mà thật sự bây giờ cậu muốn có cục cưng lắm rồi…

Sungyeol vẽ vẽ trên ngực Myungsoo ngẩng đầu lên nhìn hắn ngây thơ nói: “Nhưng mà bây giờ em muốn có cục cưng… Em không sợ khổ đâu… Anh nghĩ xem, cục cưng của hai chúng ta sẽ đáng yêu biết bao nhiêu mà nói, vừa có khuôn mặt đẹp như anh lại vừa đáng yêu như em…Nghĩ thôi là em cũng thấy hạnh phúc rồi.”

Myungsoo cười dịu dàng vuốt tóc vợ mình vì hẳn là cậu quá đáng yêu, hắn cũng đành phải chịu thua thôi, vốn dĩ hắn cũng muốn có con lâu rồi nhưng mà do hắn lo lắng Sungyeol vất vả nên mới trì hoãn đợi một thời gian nữa cậu có thể trưởng thành hơn một tý..Nhưng mà nếu cậu nói vậy thì hắn cũng không thể không đồng ý nữa.

“Em vui vậy à? Nếu vậy thì được, chúng ta sẽ có con..Chỉ cần em vui…” Myungsoo cười vui vẻ hôn hôn lên tóc Sungyeol để Sungyeol tựa lên vai mình.

Nhưng mà không ngờ rằng Sungyeol lại xô ngã hắn nằm dài ra trên ghế sô fa rồi nhanh chóng leo lên người hắn ngồi đáng yêu nói với hắn.

“Vậy bây giờ chúng ta làm chuyện để có con đi…”

Myungsoo cười gian nhìn Sungyeol, hắn lật ngược cậu để cậu nằm dưới thân hắn, cởi từng cúc áo của cậu ra rồi nói: “Vậy em mau chuẩn bị tinh thần đi… Đêm nay còn rất dài..”

Bởi vì Sungyeol yếu ớt cho nên từ lúc mang thai Sungyeol đã phải hứng chịu những cơn ốm nghén đến khó chịu, từ những cơn ốm nghén đó nên dần Sungyeol đâm ra rất khó chịu… Nhưng mà Myungsoo không vì điều đó mà bực tức hay không nuông chiều Sungyeol nữa, ngược lại hắn càng ngày càng yêu thương cậu hơn… bởi vì hắn biết cậu đã vất vả lắm rồi, mang trong mình một sinh mạng nhỏ bé, còn là cục cưng đáng yêu của hai người nữa thì đó là chuyện không dễ dàng gì.

Hôm nay Myungsoo dẫn Sungyeol đi khám thai định kỳ, họ đã đổi bác sĩ lẫn bệnh viện rất nhiều lần bởi vì Sungyeol cảm thấy khó chịu. Và lần này, bác sĩ và bệnh viện đều là do Sungyeol chọn vài ngày trước đó.

“Hey, Kim Myungsoo… Cậu đến rồi.” Một cô gái tóc vàng có khuôn mặt xinh xắn tiến đến và ôm Myungsoo chào hỏi, từ phong cách có thể thấy người này rõ ràng là con lai.

“Chào cậu, Linda…” Myungsoo cũng thân thiện chào hỏi cô ta bằng cái ôm thắm thiết.

Sungyeol đứng bên ngoài nhìn hai người kia ôm ôm, chào chào thì phát hoả lên, “Myungsoo là người đã có vợ, anh ấy là của tôi, việc gì cô phải ôm ôm như thế?” Trong lòng Sungyeol thầm kêu gào như thế. Còn nữa cô này tên Linda… Có phải bạn gái cũ của Myungsoo hồi hắn học ở Mỹ không? Sungyeol bắt đầu tá hoả nhận ra rằng mình đã tự dẫn chồng mình đến gặp người yêu cũ… Những lần trước phải liên tục đổi bệnh viện là do các bác sĩ và y tá nữ lẫn nam cứ dòm dòm ngó ngò chồng cậu nên cậu mới bực mình mà đổi bệnh viện khám thai, lần này là cậu tự chọn… Híc có phải là sai lầm không?

“À. Giới thiệu với cậu đây là Sungyeol.. là bà xã nhà tớ… Cục cưng đáng yêu của tớ…” Myungsoo cười cười nói hai tay choàng lấy vai Sungyeol thân thiết giới thiệu với người kia.

Cô ả kia dường như vẻ mặt xám xịt lại, mặt đen lại như đít nồi rồi cười nói: “À.. À… Thì ra là mấy hôm trước cậu nhắn tin với tớ hỏi bệnh viện này khoa sản có tốt không? Ra là đưa vợ yêu khám thai à?” Cô ả liếc liếc nhìn Sungyeol với cái bụng to to của cậu nói.

“Lại còn nhắn tin à… Kim Myungsoo anh giải thích sao đây?” Sungyeol bực tức trong lòng thầm nghĩ.

“Ừ..Là vậy đấy.” Myungsoo cười tươi trả lời.

Bất ngờ cô nàng kia nhanh nhảu chen vô giữa hai người rồi ôm lấy cánh tay Myungsoo kéo kéo đi nói.

“Đi… Tớ dẫn cậu và Sungyeol đi đến đó.” Cô ta nhìn liếc qua Sungyeol rồi cười nói “À… Em rất nhớ anh đấy Myunggie à…”

Giọng điệu nhão nhoẹt khiến bao nhiêu máu của Sungyeol đều dồn lên não, cậu bực tức chen qua hai người kia rồi đi thẳng không quay đầu lại, Myungsoo thấy vợ yêu của mình tức giận liền xạm mặt lại đẩy tay cô ả kia ra rồi lạnh lùng nói.

“Linda chuyện của chúng ta qua lâu rồi cô không cần nhớ nữa…”

“Nhưng mà em vẫn nhớ anh… Liệu trong tim anh còn chỗ trống nào cho em..” Cô nàng trơ trẻn kia vẫn mặt dày nói.

“Không còn..” Myungsoo nhanh chóng nói “Trong tim tôi chỉ có LEE SUNGYEOL cô nghe cho rõ đi.”

Myungsoo nghiến răng nói từng lời rồi bỏ đi khiến cô ả mặt dày kia được phen tức tối.

……

Sungyeol bực mình, về nhà là cậu đóng thẳng cửa phòng rồi ngồi trong đó mãi cũng không lú mặt ra, đến khi Myungsoo về thấy vợ mình nằm trong phòng trùm chăn kín mít mới nhẹ nhàng đi tới ôm cả người lẫn chăn vỗ vỗ nói.

“Ây… Yeollie của anh sắp là mama rồi mà còn nhõng nhẽo thế này.”

Sungyeol im lặng không nói gì, bỗng nhiên Myungsoo nghe thấy tiếng thút thít dưới chăn thì mới tá hoả nhận ra rằng Sungyeol đang khóc. Vội lật chăn lên lại nhìn thấy Sungyeol với gương mặt đẫm nước mắt , tay thì xoa xoa cái bụng to kia tủi thân với vẻ mặt CON – À – APPA – CON – KHÔNG – THƯƠNG – MẸ – CON – CHÚNG – TA – NỮA – RỒI.

Myungsoo lau lau nước mắt cho Sungyeol rồi nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, em ngoan đừng khóc… Khóc thế không chừng con tưởng anh ăp hiếp em đấy.”

Sungyeol tức giận đẩy đẩy Myungsoo ra nói: “Có phải anh chê em mang thai bụng to xấu xí nên mới đi dang díu với người phụ nữ khác… Oa…Oa.. Con à appa con phản bội mama rồi…”

Myungsoo phì cười rồi nói: “Em đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Bệnh viện là do em chọn, hôm trước anh chỉ là điện thoại đến bệnh viện đó hỏi xem cách thức đăng kí như thế nào thì liền gặp lại Linda thôi… Anh chỉ là vì em mới hỏi ở đó có tốt không, em không tin à.. Còn tin nhắn đây này, anh nhắn với cô ta có hai tin thôi.”

Sungyeol ngừng khóc cầm điện thoại lên xem xem rồi ngước mắt hỏi Myungsoo: “Thật à?”

Myungsoo ôm cậu vào lòng nói: “Anh biết em mang thai rất vất vả… Nhưng mà em tin anh đi cho dù có vất vả đến đâu anh đều ở bên cạnh em… Chúng ta đã trãi qua nhiều thử thách mới đến được với nhau, ngay cả ông nội em cuối cùng cũng chấp nhận chúng ta thì em phải nên tin tưởng vào tình yêu của anh… Biết không?”

Sungyeol cảm động gật đầu mà nước mắt lại rơi.

Myungsoo thấy vậy liền hôn lên gương mặt cậu rồi nói: “Đừng khóc… Em thích khóc như vậy xem chừng sau này con chúng ta sinh ra sẽ có khuôn mặt mếu máo đó.”

Sungyeol nghe vậy liền ngừng khóc ôm chặt lấy Myungsoo của cậu.

Myungsoo khẽ thì thầm “Anh biết em rất vất vả nên hãy tin tình yêu của anh có được không”

3) “Cục cưng là kết tinh tình yêu của chúng ta.”

Sau chín tháng mười ngày mang nặng thì cuối cùng Sungyeol cụng hạ sinh cho Myungsoo một cục cưng trắng trẻo và đáng yêu khỏi chê, cục cưng được đặt tên là Kim Mingsoo sở dĩ đặt tên như vậy là do Sungyeol cảm thấy bảo bối của hai người vừa sinh ra đã có khuôn mặt giống i như Myungsoo nên cậu cũng phải đặt cho nó cái tên giống appa nó.

Khỏi phải nói chủ tịch Lee và Chú Kim vui mừng đến như thế nào, ngày ngày cả hai ông cũng đều giành nhau bế cháu về nhà mình mà suýt mấy lần tranh cãi với nhau. Ngay cả Woohyun – Người cũng đã có với Sunggyu một đứa con trai kháu khỉnh cũng phải nhìn thằng bé Mingsoo con hai người mà ghen tỵ, bởi vì nó có khuôn mặt thật đẹp trai giống Myungsoo mà lại vừa đáng yêu như Sungyeol.

Nhưng mà… chuyện sinh con ra và nuôi con lại là hai chuyện khác nhau, Sungyeol nhiều lần vì Mingsoo bé bỏng quấy khóc thì liền bực tức mà nói rằng.

“Hừ… Kim Mingsoo biết con quậy phá thế này lúc trước mama không sinh con ra sớm vậy đâu… “

Myungsoo chỉ cười cười bồng con trai bế bỏng của hai người lên hôn hôn vào mặt bé rồi nói: “Mama con hư lắm đấy, tại lúc trước không nghe lời papa nên mới vậy.. Bây giờ còn đổ lỗi cho cục cưng nữa nhỉ?”

Sungyeol nghe vậy liền cười cười nói: “Anh nhớ đấy… Sau này không thèm sinh con cho anh nữa…”

“Woah… Nghe mama con nói kìa…. Vậy Mingsoo của chúng ta sẽ không có anh chị em nữa sao?” Myungsoo nhìn Sungyeol rồi cười gian.

“Anh đừng nói bậy trước mặt con…. Cục cưng Mingsoo đừng nghe papa con nói bậy, qua đây mama bế nào.”

Myungsoo phì cười nhìn khung cảnh hạnh phúc trước mặt mình, dù cho hắn biết Sungyeol luôn mệt mỏi và hay than vãn chuyện cục cưng quậy phá nhưng hắn biết hơn ai hết Sungyeol rất yêu thương đứa con này.

…..

Năm Mingsoo lên năm tuổi bé được mama và papa bé dẫn đi nhà trẻ, có một lần bé đi nhà trẻ về sau đó vừa vào nhà đã oà oà khóc làm Myungsoo phải dỗ bé cả buổi bé mới nức nở nói.

“Hức..hức… Papa à…Các bạn trong lớp bảo con đáng yêu nên cứ bắt nạt con.. Papa mau mau xin cho con một em bé đi..hức hức..”

Myungsoo ôm cục cưng Mingsoo nhà mình vào lòng rồi vỗ vỗ hỏi: “Mingsoo à, sao con lại muốn có thêm em bé.”

Mingsoo ngây thơ ngước mắt lên nhìn papa bé, gương mặt khi khóc giống i chang mama Sungyeol của bé: “Hức.. Có em bé rồi thì em bé sẽ bảo vệ Mingsoo… Để Mingsoo không còn bị các bạn bắt nạt nữa.”

Myungsoo cười to nói. ” Hahaha.. Kim Mingsoo, nếu có em bé thì con phải bảo vệ em chứ sao lại để em bảo vệ con hả?”

Bé Mingsoo vùng vằng khóc to: “Hu..woah..papa không chịu sinh em bé cho con nữa…”

Myungsoo thấy cục cưng mình khóc to vậy liền dỗ bé mà cười nói: “Được rồi để lát tối papa vào phòng bảo mama con sinh em cho con..”

Sungyeol từ bên ngoài bước vào nghe được cuộc đối thoại của bé Mingsoo và papa liền tức giận mắng: “Kim Myungsoo… Anh dạy con bậy bạ gì thế?”

Myungsoo bế bé đến gần mama bé để Mingsoo hôn lên má mama Sungyeol một cái rồi cười gian nhìn mama bé.

“Em xem Mingsoo của chúng ta muốn có em bé đấy… Em còn không mau đồng ý.. Mingsoo à nói với mama con đi.”

“Hức..hức..hức…mama sinh đi mà … Mingsoo muốn có em bé…nếu mama không sinh em bé cho Mingsoo ngày mai Mingsoo không đi học nữa..”

Bé Mingsoo oà khóc làm Sungyeol không còn cách nào liền liếc papa bé rồi cười nói với bé: :Được rồi..Được rồi… Mingsoo đừng khóc, nếu còn khóc mama sẽ không sinh em bé.”

Mingsoo nghe vậy liền chạy chạy ra ngoài phòng khách reo hò mừng rỡ, còn papa Myungsoo của bé ở trong bếp ôm ôm mama Sungyeol của bé rồi gian tà nói: “Tối nay chúng ta sẽ sinh em bé cho Mingsoo…”

Sungyeol liền lấy cái muỗng mà gõ vào đầu Myungsoo sau đó quay người đi. Myungsoo chỉ cười thật tươi rồi đến ôm Sungyeol từ đằng xa rồi hôn lên má cậu nói.

“Cám ơn em Lee Sungyeol.”

Sungyeol bất ngờ quay sang Myungsoo hỏi: “Cám ơn? Về điều gì?”

Myungsoo lại hôn hôn lên trán cậu rồi dịu dàng thì thầm bên tai cậu: “Cám ơn em vì đã sinh cho em một cục cưng đáng yêu như vậy…Anh yêu em…”

Sungyeol cười hạnh phúc rồi cũng nhào vào lòng Myungsoo rồi mãn nguyện nói: “Cục cưng chính là kết tinh tình yêu của chúng ta… Em rất hạnh phúc vì có con và anh bên cạnh em… Kim Myungsoo.”

He’s My Bodyguard _ Extra

Extra: Cuộc sống hạnh phúc của Lee Sungyeol và chàng vệ sĩ đẹp trai.

∞ ∞ ∞

1) “Em muốn có con”.

Sungyeol và Myungsoo kết hôn với nhau được một năm sau đó thì bất ngờ Woohyun và Sunggyu sau khi hẹn hò được năm tháng cũng liền nhanh chóng kết hôn mà nguyên nhân để Woohyun và Sunggyu đánh nhanh rút gọn mau chóng kết hôn như vậy là bởi vì Sunggyu đã mang thai….

Sungyeol thấy vậy liền rất ghen tỵ với Sunggyu và Woohyun. Cậu và Myungsoo kết hôn đã được một năm vậy mà lần nào cậu nhắc với Myungsoo chuyện có con thì hắn liền cười cười bảo cậu.

“Em còn nhỏ mà, vội gì mà có con…”

Cứ thế mà trôi qua, bấy lâu nay cậu vẫn bị tên Myungsoo đó dụ dỗ. Cậu rất muốn có một cục cưng đáng yêu với Myungsoo, cục cưng vừa giống cậu, vừa giống hắn là kết tinh tình yêu của hai người thì chắc chắn sẽ đáng yêu chết mất…

Nghĩ tới điều này Sungyeol liền mỉm cười một cách hạnh phúc… Nhưng mà phải làm sao đây? Woohyun và Sunggyu mới hẹn hò năm tháng mà đã có con còn cậu…cậu phải làm sao để Myungsoo chấp nhận cho cậu mang thai đứa con của hai người chứ.

Sungyeol liền bày ra một kế hoạch gọi là “Khổ nhục kế” để khiến Myungsoo phải chấp nhận cho cậu có cục cưng với hắn.

Và hôm nay khi Myungsoo vừa đi làm về đến cửa đã thấy Sungyeol ngồi khóc nức nở bên cửa sổ, nước mắt rơi lã chã , gương mặt đỏ bừng. Thấy vợ yêu của mình khóc thảm thương như vậy Myungsoo xót xa chạy lại hớt hải nói.

“Yeollie… Em sao vậy? Là ai bắt nạt em? Hay là đã xảy ra chuyện gì?”

“Hức… Kim Myungsoo…anh nói tôi biết..hức hức..” Sungyeol diễn hay như thật, trong lòng cậu tự nhủ mình có nên đi học khoá diễn xuất không? “Hức..hức..Có phải anh không yêu tôi nữa không?”

Myungsoo trợn mắt ngạc nhiên nhìn Sungyeol: “Em đang nói linh tinh cái gì vậy? Em sốt hả?” Vừa nói Myungsoo vừa sờ sờ trán Sungyeol.

“Anh còn gạt tôi… Vậy tại sao anh tới giờ vẫn không muốn có con với tôi… Hức..hức.. Woohyun hyung và Sunggyu hẹn hò chưa được năm tháng liền đã có con. Chúng ta kết hôn được một năm rồi vậy tại sao anh còn chưa muốn có con…hức..hức.. Có phải anh không yêu tôi nữa đúng không?” Sungyeol vừa khóc vừa đánh Myungsoo mà nói.

Myungsoo cười cười, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vợ yêu mình muốn cái gì. “Thì ra là chuyện này… Nghe anh nói này Yeollie…” Myungsoo dừng lại lau lau nước mắt trên gương mặt Sungyeol rồi dịu dàng nói tiếp “Không phải anh không thích có cục cưng… Cục cưng là kết tinh tình yêu của chúng ta làm sao mà anh không thích được ? Anh chỉ lo cho em, em còn nhỏ.. tính tình lại con nít, ý của anh chỉ muốn em chơi thêm vài năm nữa cho đã đi rồi hãy tính đến chuyện có cục cưng biết không? Anh không muốn em vất vả.”

Sungyeol dụi dụi mặt mình vào lòng Myungsoo cảm động, thì ra là Myungsoo lo nghĩ cho cậu như vậy… Nhưng mà thật sự bây giờ cậu muốn có cục cưng lắm rồi…

Sungyeol vẽ vẽ trên ngực Myungsoo ngẩng đầu lên nhìn hắn ngây thơ nói: “Nhưng mà bây giờ em muốn có cục cưng… Em không sợ khổ đâu… Anh nghĩ xem, cục cưng của hai chúng ta sẽ đáng yêu biết bao nhiêu mà nói, vừa có khuôn mặt đẹp như anh lại vừa đáng yêu như em…Nghĩ thôi là em cũng thấy hạnh phúc rồi.”

Myungsoo cười dịu dàng vuốt tóc vợ mình vì hẳn là cậu quá đáng yêu, hắn cũng đành phải chịu thua thôi, vốn dĩ hắn cũng muốn có con lâu rồi nhưng mà do hắn lo lắng Sungyeol vất vả nên mới trì hoãn đợi một thời gian nữa cậu có thể trưởng thành hơn một tý..Nhưng mà nếu cậu nói vậy thì hắn cũng không thể không đồng ý nữa.

“Em vui vậy à? Nếu vậy thì được, chúng ta sẽ có con..Chỉ cần em vui…” Myungsoo cười vui vẻ hôn hôn lên tóc Sungyeol để Sungyeol tựa lên vai mình.

Nhưng mà không ngờ rằng Sungyeol lại xô ngã hắn nằm dài ra trên ghế sô fa rồi nhanh chóng leo lên người hắn ngồi đáng yêu nói với hắn.

“Vậy bây giờ chúng ta làm chuyện để có con đi…”

Myungsoo cười gian nhìn Sungyeol, hắn lật ngược cậu để cậu nằm dưới thân hắn, cởi từng cúc áo của cậu ra rồi nói: “Vậy em mau chuẩn bị tinh thần đi… Đêm nay còn rất dài..”

2)“Anh biết em rất vất vả.”

Bởi vì Sungyeol yếu ớt cho nên từ lúc mang thai Sungyeol đã phải hứng chịu những cơn ốm nghén đến khó chịu, từ những cơn ốm nghén đó nên dần Sungyeol đâm ra rất khó chịu… Nhưng mà Myungsoo không vì điều đó mà bực tức hay không nuông chiều Sungyeol nữa, ngược lại hắn càng ngày càng yêu thương cậu hơn… bởi vì hắn biết cậu đã vất vả lắm rồi, mang trong mình một sinh mạng nhỏ bé, còn là cục cưng đáng yêu của hai người nữa thì đó là chuyện không dễ dàng gì.

Hôm nay Myungsoo dẫn Sungyeol đi khám thai định kỳ, họ đã đổi bác sĩ lẫn bệnh viện rất nhiều lần bởi vì Sungyeol cảm thấy khó chịu. Và lần này, bác sĩ và bệnh viện đều là do Sungyeol chọn vài ngày trước đó.

“Hey, Kim Myungsoo… Cậu đến rồi.” Một cô gái tóc vàng có khuôn mặt xinh xắn tiến đến và ôm Myungsoo chào hỏi, từ phong cách có thể thấy người này rõ ràng là con lai.

“Chào cậu, Linda…” Myungsoo cũng thân thiện chào hỏi cô ta bằng cái ôm thắm thiết.

Sungyeol đứng bên ngoài nhìn hai người kia ôm ôm, chào chào thì phát hoả lên, “Myungsoo là người đã có vợ, anh ấy là của tôi, việc gì cô phải ôm ôm như thế?” Trong lòng Sungyeol thầm kêu gào như thế. Còn nữa cô này tên Linda… Có phải bạn gái cũ của Myungsoo hồi hắn học ở Mỹ không? Sungyeol bắt đầu tá hoả nhận ra rằng mình đã tự dẫn chồng mình đến gặp người yêu cũ… Những lần trước phải liên tục đổi bệnh viện là do các bác sĩ và y tá nữ lẫn nam cứ dòm dòm ngó ngò chồng cậu nên cậu mới bực mình mà đổi bệnh viện khám thai, lần này là cậu tự chọn… Híc có phải là sai lầm không?

“À. Giới thiệu với cậu đây là Sungyeol.. là bà xã nhà tớ… Cục cưng đáng yêu của tớ…” Myungsoo cười cười nói hai tay choàng lấy vai Sungyeol thân thiết giới thiệu với người kia.

Cô ả kia dường như vẻ mặt xám xịt lại, mặt đen lại như đít nồi rồi cười nói: “À.. À… Thì ra là mấy hôm trước cậu nhắn tin với tớ hỏi bệnh viện này khoa sản có tốt không? Ra là đưa vợ yêu khám thai à?” Cô ả liếc liếc nhìn Sungyeol với cái bụng to to của cậu nói.

“Lại còn nhắn tin à… Kim Myungsoo anh giải thích sao đây?” Sungyeol bực tức trong lòng thầm nghĩ.

“Ừ..Là vậy đấy.” Myungsoo cười tươi trả lời.

Bất ngờ cô nàng kia nhanh nhảu chen vô giữa hai người rồi ôm lấy cánh tay Myungsoo kéo kéo đi nói.

“Đi… Tớ dẫn cậu và Sungyeol đi đến đó.” Cô ta nhìn liếc qua Sungyeol rồi cười nói “À… Em rất nhớ anh đấy Myunggie à…”

Giọng điệu nhão nhoẹt khiến bao nhiêu máu của Sungyeol đều dồn lên não, cậu bực tức chen qua hai người kia rồi đi thẳng không quay đầu lại, Myungsoo thấy vợ yêu của mình tức giận liền xạm mặt lại đẩy tay cô ả kia ra rồi lạnh lùng nói.

“Linda chuyện của chúng ta qua lâu rồi cô không cần nhớ nữa…”

“Nhưng mà em vẫn nhớ anh… Liệu trong tim anh còn chỗ trống nào cho em..” Cô nàng trơ trẻn kia vẫn mặt dày nói.

“Không còn..” Myungsoo nhanh chóng nói “Trong tim tôi chỉ có LEE SUNGYEOL cô nghe cho rõ đi.”

Myungsoo nghiến răng nói từng lời rồi bỏ đi khiến cô ả mặt dày kia được phen tức tối.

……

Sungyeol bực mình, về nhà là cậu đóng thẳng cửa phòng rồi ngồi trong đó mãi cũng không lú mặt ra, đến khi Myungsoo về thấy vợ mình nằm trong phòng trùm chăn kín mít mới nhẹ nhàng đi tới ôm cả người lẫn chăn vỗ vỗ nói.

“Ây… Yeollie của anh sắp là mama rồi mà còn nhõng nhẽo thế này.”

Sungyeol im lặng không nói gì, bỗng nhiên Myungsoo nghe thấy tiếng thút thít dưới chăn thì mới tá hoả nhận ra rằng Sungyeol đang khóc. Vội lật chăn lên lại nhìn thấy Sungyeol với gương mặt đẫm nước mắt , tay thì xoa xoa cái bụng to kia tủi thân với vẻ mặt CON – À – APPA – CON – KHÔNG – THƯƠNG – MẸ – CON – CHÚNG – TA – NỮA – RỒI.

Myungsoo lau lau nước mắt cho Sungyeol rồi nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, em ngoan đừng khóc… Khóc thế không chừng con tưởng anh ăp hiếp em đấy.”

Sungyeol tức giận đẩy đẩy Myungsoo ra nói: “Có phải anh chê em mang thai bụng to xấu xí nên mới đi dang díu với người phụ nữ khác… Oa…Oa.. Con à appa con phản bội mama rồi…”

Myungsoo phì cười rồi nói: “Em đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Bệnh viện là do em chọn, hôm trước anh chỉ là điện thoại đến bệnh viện đó hỏi xem cách thức đăng kí như thế nào thì liền gặp lại Linda thôi… Anh chỉ là vì em mới hỏi ở đó có tốt không, em không tin à.. Còn tin nhắn đây này, anh nhắn với cô ta có hai tin thôi.”

Sungyeol ngừng khóc cầm điện thoại lên xem xem rồi ngước mắt hỏi Myungsoo: “Thật à?”

Myungsoo ôm cậu vào lòng nói: “Anh biết em mang thai rất vất vả… Nhưng mà em tin anh đi cho dù có vất vả đến đâu anh đều ở bên cạnh em… Chúng ta đã trãi qua nhiều thử thách mới đến được với nhau, ngay cả ông nội em cuối cùng cũng chấp nhận chúng ta thì em phải nên tin tưởng vào tình yêu của anh… Biết không?”

Sungyeol cảm động gật đầu mà nước mắt lại rơi.

Myungsoo thấy vậy liền hôn lên gương mặt cậu rồi nói: “Đừng khóc… Em thích khóc như vậy xem chừng sau này con chúng ta sinh ra sẽ có khuôn mặt mếu máo đó.”

Sungyeol nghe vậy liền ngừng khóc ôm chặt lấy Myungsoo của cậu.

Myungsoo khẽ thì thầm “Anh biết em rất vất vả nên hãy tin tình yêu của anh có được không”

 3) “Cục cưng là kết tinh tình yêu của chúng ta.”

Sau chín tháng mười ngày mang nặng thì cuối cùng Sungyeol cụng hạ sinh cho Myungsoo một cục cưng trắng trẻo và đáng yêu khỏi chê, cục cưng được đặt tên là Kim Mingsoo sở dĩ đặt tên như vậy là do Sungyeol cảm thấy bảo bối của hai người vừa sinh ra đã có khuôn mặt giống i như Myungsoo nên cậu cũng phải đặt cho nó cái tên giống appa nó.

Khỏi phải nói chủ tịch Lee và Chú Kim vui mừng đến như thế nào, ngày ngày cả hai ông cũng đều giành nhau bế cháu về nhà mình mà suýt mấy lần tranh cãi với nhau. Ngay cả Woohyun – Người cũng đã có với Sunggyu một đứa con trai kháu khỉnh cũng phải nhìn thằng bé Mingsoo con hai người mà ghen tỵ, bởi vì nó có khuôn mặt thật đẹp trai giống Myungsoo mà lại vừa đáng yêu như Sungyeol.

Nhưng mà… chuyện sinh con ra và nuôi con lại là hai chuyện khác nhau, Sungyeol nhiều lần vì Mingsoo bé bỏng quấy khóc thì liền bực tức mà nói rằng.

“Hừ… Kim Mingsoo biết con quậy phá thế này lúc trước mama không sinh con ra sớm vậy đâu… ”

Myungsoo chỉ cười cười bồng con trai bế bỏng của hai người lên hôn hôn vào mặt bé rồi nói: “Mama con hư lắm đấy, tại lúc trước không nghe lời papa nên mới vậy.. Bây giờ còn đổ lỗi cho cục cưng nữa nhỉ?”

Sungyeol nghe vậy liền cười cười nói: “Anh nhớ đấy… Sau này không thèm sinh con cho anh nữa…”

“Woah… Nghe mama con nói kìa…. Vậy Mingsoo của chúng ta sẽ không có anh chị em nữa sao?” Myungsoo nhìn Sungyeol rồi cười gian.

“Anh đừng nói bậy trước mặt con…. Cục cưng Mingsoo đừng nghe papa con nói bậy, qua đây mama bế nào.”

Myungsoo phì cười nhìn khung cảnh hạnh phúc trước mặt mình, dù cho hắn biết Sungyeol luôn mệt mỏi và hay than vãn chuyện cục cưng quậy phá nhưng hắn biết hơn ai hết Sungyeol rất yêu thương đứa con này.

…..

Năm Mingsoo lên năm tuổi bé được mama và papa bé dẫn đi nhà trẻ, có một lần bé đi nhà trẻ về sau đó vừa vào nhà đã oà oà khóc làm  Myungsoo phải dỗ bé cả buổi bé mới nức nở nói.

“Hức..hức… Papa à…Các bạn trong lớp bảo con đáng yêu nên cứ bắt nạt con.. Papa mau mau xin cho con một em bé đi..hức hức..”

Myungsoo ôm cục cưng Mingsoo nhà mình vào lòng rồi vỗ vỗ hỏi: “Mingsoo à, sao con lại muốn có thêm em bé.”

Mingsoo ngây thơ ngước mắt lên nhìn papa bé, gương mặt khi khóc giống i chang mama Sungyeol của bé: “Hức.. Có em bé rồi thì em bé sẽ bảo vệ Mingsoo… Để Mingsoo không còn bị các bạn bắt nạt nữa.”

Myungsoo cười to nói. “ Hahaha.. Kim Mingsoo, nếu có em bé thì con phải bảo vệ em chứ sao lại để em bảo vệ con hả?”

Bé Mingsoo vùng vằng khóc to: “Hu..woah..papa không chịu sinh em bé cho con nữa…”

Myungsoo thấy cục cưng mình khóc to vậy liền dỗ bé mà cười nói: “Được rồi để lát tối papa vào phòng bảo mama con sinh em cho con..”

Sungyeol từ bên ngoài bước vào nghe được cuộc đối thoại của bé Mingsoo và papa liền tức giận mắng: “Kim Myungsoo… Anh dạy con bậy bạ gì thế?”

Myungsoo bế bé đến gần mama bé để Mingsoo hôn lên má mama Sungyeol một cái rồi cười gian nhìn mama bé.

“Em xem Mingsoo của chúng ta muốn có em bé đấy… Em còn không mau đồng ý.. Mingsoo à nói với mama con đi.”

“Hức..hức..hức…mama sinh đi mà … Mingsoo muốn có em bé…nếu mama không sinh em bé cho Mingsoo ngày mai Mingsoo không đi học nữa..”

Bé Mingsoo oà khóc làm Sungyeol không còn cách nào liền liếc papa bé rồi cười nói với bé: :Được rồi..Được rồi… Mingsoo đừng khóc, nếu còn khóc mama sẽ không sinh em bé.”

Mingsoo nghe vậy liền chạy chạy ra ngoài phòng khách reo hò mừng rỡ, còn papa Myungsoo của bé ở trong bếp ôm ôm mama Sungyeol của bé rồi gian tà nói: “Tối nay chúng ta sẽ sinh em bé cho Mingsoo…”

Sungyeol liền lấy cái muỗng mà gõ vào đầu Myungsoo sau đó quay người đi. Myungsoo chỉ cười thật tươi rồi đến ôm Sungyeol từ đằng xa rồi hôn lên má cậu nói.

“Cám ơn em Lee Sungyeol.”

Sungyeol bất ngờ quay sang Myungsoo hỏi: “Cám ơn? Về điều gì?”

Myungsoo lại hôn hôn lên trán cậu rồi dịu dàng thì thầm bên tai cậu: “Cám ơn em vì đã sinh cho em một cục cưng đáng yêu như vậy…Anh yêu em…”

Sungyeol cười hạnh phúc rồi cũng nhào vào lòng Myungsoo rồi mãn nguyện nói: “Cục cưng chính là kết tinh tình yêu của chúng ta… Em rất hạnh phúc vì có con và anh bên cạnh em… Kim Myungsoo.”

THE END

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

My Fiction – You Complete Me …

Thiên hạ – Nghiệt duyên

Đây là một 1shot hay coi đây là đoản văn cũng được. Mình viết cái này vào hôm sinh nhật mình (2506) sau khi nghe bài Thiên hạ. Lúc mình viết xong nõ cũng khá muộn rồi nên không có hứng ngồi edit, nếu bạn đọc mà thấy chỗ nào còn sai sót thì chỉ lỗi để mình sửa nha

Năm xưa y và hắn cùng lớn lên, cùng đứng nơi đào hoa cốc  lập thệ kết nghĩa huynh đệ. Loạn lạc đã đưa y và hắn đến hai nơi khác nhau.

Hắn được võ lâm minh chủ nhận làm nghĩa tử, truyền thụ võ công.

Y trôi dạt đến nơi rừng thiêng nước độc, thay đổi chính mình cũng để bảo vệ chính mình.

Hắn dần trở thành vị đại hiệp được người ngươi ca tụng.

Y hóa thành đại ma đầu của võ lâm.

Còn nhớ khi xưa hắn đã từng nói: “ Huynh nhất định sẽ trở nên thật tài giỏi để đệ luôn được bảo vệ”

Y chỉ lặng lẽ cất giọng: “ Ta cả đời không mong lập nên công trạng gì, chỉ mong có thể sống mãi bên huynh”

Hắn lại cười: “Tiểu đệ ngốc, đệ vốn có tài, sẽ là một cái quan trọng với bá tánh”

Y bình thản nhìn hắn: “ Ta chỉ muốn là một người bình thường, sống dủ ăn đủ mặc. Ta không quan tâm đến thiên hạ, cái ta quan tâm chỉ có mình huynh”

Hắn ôm y vào lòng thủ thỉ: “ Đệ là người quan trọng nhất đời ta. Dù sau này đệ có hóa thành thế nào, ta vẫn luôn bảo vệ đệ”

“ Nếu sau này đệ không còn là đệ, đệ độc ác, lãnh khốc vô tình liệu huynh có còn bên đệ? ” Y ngước lên hỏi hắn

Hắn lại càng ôm y chặt hơn: “ Đông Hải ta hứa với đệ, dù sau này đệ có trở nên thế nào ta cũng vẫn luôn coi đệ là tiểu Hách Tại, tiểu Hách Tại duy nhất của ta”

Đoạn hồi ức về một quá khứ có hai hài tử bơ vơ không người thân, lay lắt sống qua ngày. Tưởng như đó chỉ là lời nói khi phẫn uất của tiểu đệ đệ khả ái, nào có ai ngờ tiểu đệ đệ ấy thật sự đã trở nên lãnh khốc vô tình, giết người không ghê tay. Cũng bởi hoàn cảnh hay do bản tính thật sự của con người.

“ Hôm nay ta nhận ngươi làm nghĩa tử. Cũng chính là từ nay ngươi sẽ trừ gian diệt ác, bảo vệ bá tánh võ lâm. Ngươi có chịu không?” Lão minh chủ võ lâm đứng trước hắn nói mấy lời.

Hắn, hắn căm hận ma giáo đã cướp đi đệ đệ duy nhất của hắn. Hắn căm hận chính mình giữa cơn loạn lạc đã không thể giữ được tiểu đệ đệ.

Xòe bàn tay thô sáp, hắn cứa một đường vào lòng bàn tay ấy. Máu cứ từng giọt, từng giọt chảy xuống thau đồng “ Ta Lý Đông Hải thề rằng cả đời sẽ trừ gian diệt bạo,  dùng tấm thân này để lập lại công lý.” Và cả trong lòng hắn cũng nhủ thầm, hắn sẽ còn cả báo thù cho đệ đệ của mình.

Chuyện xảy ra một năm trước, ai mà biết được nạn dịch tràn đến thôn nhỏ nơi hắn cũng y sống. Hết nạn dịch lại đến nạn đói, người người kéo đến, cướp bóc hoành hành. Trong một đêm, hắn cùng y đang yên giấc đột nhiên có tiếng hô cháy lớn, hắn và y chẳng kịp lấy gì, chỉ mong chạy thoát khỏi đám cháy. Hàng trăm người đổ ra đường lớn khiến hắn và y lạc mất nhau. Sau đó hắn đến được đây, được minh chủ nhận làm nghĩa tử. Còn tiểu đệ Hách Tại thì mất tung tích. Trong thâm tâm hắn nghĩ rằng tiểu đệ đã không còn, đã nhiều lần nghĩa phụ cử người đi tìm nhưng vẫn biệt tăm. Năm này qua năm khác, cuối cùng hắn đã chịu thua số phận. Hắn trở lại đào hoa cốc năm nào, tìm đến nơi năm xưa hắn và y đã khắc tên nhau lên đá. Hắn vẫn thấy được dòng chữ nho nhỏ “ Lý Đông Hải, Lý Hách Tại” chữ vẫn còn đây vậy mà người nay chốn nào.

10 năm sau, hắn 24 tuổi, nổi danh thiên hạ, được coi như kỳ tài hiếm thấy. Đại ma đầu lúc ấy từng bị hắn đánh đến trọng thương.

Lại thêm một năm, nghĩa phụ hắn bị tân giáo chủ ma giáo đánh đến thổ huyết, tê tâm liệt phế, không bao lâu sau thì qua đời. Hắn dễ dàng giành được vị trí minh chủ. Cùng lúc ấy, tiểu sư muội chạy đến cầu xin hắn hãy cứu  lấy phu quân nàng, hắn cũng là do ma giáo sát hại. Khi hắn đến, người đã không thể cứu được nữa, nàng lại nắm lấy tay hắn cầu xin trả thù giúp.

Hắn đối với nàng khi xưa có đôi chút tình cảm, khi chứng kiến nàng khóc lóc van xin, hắn đã động lòng, còn hứa sẽ tháy kẻ dưới đất kia chăm sóc nàng và lũ con nhỏ.

Tháng sau, đứa con cả của nàng đột nhiên trúng độc mà chết. Khi hắn vào xem tình hình bất chợt có một mũi tên bay vào, mục đích không phải bắn hắn.

“ Lời thề của ngươi khi xưa đã không còn. Vậy cũng đừng trách ta độc ác. Nhắn với nàng ta, ta sẽ khiến cho cuộc sống của nàng trở thành địa ngục trần gian, sống không bằng chết. Ta sẽ cho nàng mỗi tháng nhận một đám tang của người thân.

Ân Hách”

Hắn nhận được thư lại càng thêm bảo vệ nàng cùng tiểu hài tử gắt gao. Nhưng đến cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được nử tử của nàng. Giờ nàng chỉ còn duy nhất một hài tử còn chưa biết đến thể giới bên ngoài. Nếu đến hài tử kia cũng để mất thì khẳng định là nàng cũng khó qua khỏi. Hắn lại thêm bao bọc bảo vệ nàng. Đồng thời cũng gửi thư thách đấu đến giáo chủ ma giáo.

Sớm, hắn nhận lại thư. Giáo chủ ma giáo hẹn hắn trên đỉnh Tử Hàn ngày thất tịch.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hắn để lại nữ nhân kia dưới chân núi cùng các tráng sĩ võ lâm, một mình lên đỉnh núi, hẹn với họ sau 3 nén hương nếu hắn chưa xuống thì họ hãy xông lên.

Khi hắn lên tới nơi, Ân Hách đã đợi hắn từ lâu.

Y cười thật mê mị với hắn, khoe ra hàm răng trắng bóng sau bờ môi đỏ lên vì lạnh.

“Ta đợi ngươi đã lâu. Có vẻ ngươi còn nhiều vường bận”

“Đa tạ giáo chủ đã chiếu cố. Là tại hạ có lỗi.” Lời nói của hắn có phần khinh bạc y

Y vẫn mỉm cười: “Đúng là ngươi có lỗi. Ta không biết ngươi có bao nhiêu lỗi lầm với người khác nhưng với ta, ngươi đã mặc một lỗi lầm lớn lắm”

Hắn nhếch mép: “Nếu đã làm lỡ thời gian của giáo chủ vậy …bắt đầu đi” Hắn vụng chuôi kiếm lên không, bắt lấy nó, hướng mũi kiếm về phía y.

“Chuyện ngươi nợ ta đâu phải chỉ là vậy. Chuyện đó còn lớn hơn thế, ngươi đã đánh mất của ta biết bao công sức và thời gian. Nếu biết trước như vậy, phải chăng giờ đây ta đã yên bề gia thất, không phải cô độc trên giang hồ hiểm ác này.” Y nói có phần tiếc nuối lại càng khiến hắn khinh rẻ.

Chỉ một mình y đã đảo lộn hết giang hồ, nếu để y tìm được người giúp từ sau, chẳng phải sẽ khiến thiên hạ loạn lạc,điên đảo sao.

“Ta biết ngươi hẹn với quần thể võ lâm dưới chân núi, sau 3 nén nhanh hãy lên. Nhân cơ hội này, ta kể ngươi nghe một câu chuyện được không? Ta hứa, chuyện chỉ kéo dài cùng lắm là 2 nén nhanh, hơn nữa ta cũng không thể hại đến ngươi. Ngươi có muốn nghe không?”

Hắn không nói gì, yên lặng quan sát y.

“Khi ta còn nhỏ, gia đình ta cũng thuộc vào danh gia. Do hoàn cảnh, cả nhà ta bị chu di, chỉ có mình ta may mắn thoát nạn. Ta được con trai lớn của lão quản gia đưa đi trốn. Chúng ta đến một nơi xa với kinh thành, từng bước bắt đầu lại cuộc sống, một cuộc sống chỉ có hai chúng ta.

Cũng từ đó, ta căm ghét cái gì gọi là chính đạo, rốt cục bọn chúng chỉ là một lũ bù nhìn. Khi cha ta vẫn còn, ông luôn đối xửa thật tốt với đám võ lâm, vậy mà khi chúng ta khốn cùng, bọn chúng tránh xa chúng ta, quay lưng lại với chúng ta. Lúc đó, với ta chính đạo hay tà giáo không còn quan trọng, chỉ cần ta và hắn sống tốt là được.

Tại thôn nhỏ, chúng ta cố gắng làm lụng sống qua ngày. Ta làm giúp việc cho con trai phú hộ gia, còn hắn ngày ngày làm phu xe cho họ. Không kiếm được nhiều tiền của nhưng đủ ăn. Nhiều khi rảnh rỗi, hắn sẽ kéo ta đến đào hoa cốc, một nới hoa đào nở quanh năm mà không ai trong thôn biết đến.

Tại nơi ấy, ta cùng hắn nõi những câu chuyện không có bắt đầu cũng không có kết thúc. Nhưng có một điều ta biết đó là ta thật sự rất hạnh phúc khi được ở bên hắn. Và ta nghĩ hắn cũng vậy. Hắn thường nói sẽ bảo vệ ta cả đời, cả đời này chỉ cần có ta, ta là quan trọng nhất với hắn. Ta luôn cảm thấy thật vui khi được nghe những lời ấy, mặc cho là giả dối hay chân thật.

Thế rồi một ngày, trong cơn loạn ta và hắn lạc mất nhau. Ta sợ lắm. ta chạy đến đào hoa cốc đợi, ta cữ nghĩ hắn sẽ đến tìm ta. Một ngày rồi 2 ngày, 1 năm rồi 2 năm, ta vẫn ở dó chờ đợi. đến một năm, tuyết phủ trắng cả ao cốc, ta không thấy cánh hoa đào nữa. Lúc đó ta đã mất lòng tin, ta cho rằng hắn đã không còn cần ta, bỏ ta ở lại. Ta dùng lửa đốt hết cả ao cốc, lửa nóng làm tuyết tan, lộ ra những gốc đào xù xì cả trăm tuổi. Ta nhìn nơi ấy lần cuỗi sau đó quyết định ra đi.

Ta lên núi, chẳng may gặp phải sơn tặc, may mắn gặp được cao nhân giúp đỡ. Cũng từ đó ta biết võ công. 5 năm sau, ông ấy đuổi ta đi. Ta lại gặp phải ma giáo. Lần này, ta khiến bọn chúng tâm phục khẩu phục. Ta cũng gia nhập ma giáo từ đó. Từng chút cố gắng để lên tới vị trí phó giáo chủ.

Quyền lực trong tay, ta cho người đi tìm hắn. Nếu nói là hận cũng không phải, nói là yêu cũng không phải. Một thòi gian sau, ta tìm được hắn. Hắn đã là người chính đạo, là vị đại hiệp nổi danh thiên hạ. Ta vẫn thường từ xa quan sát hắn. Và ta nhận ra rằng hắn và tình cảm dành cho ta đã thay đổi. Hắn thương yêu một nữ nhân khác.

Ta…ta căm hận nàng ta. Tại sao nàng có được tình cảm mà ta luôn mong muốn nhưng lại không biết tận hưởng. Đôi khi ta muốn đứng trước hắn, nói rằng ta vẫn còn sống, nói với hắn từ bỏ tất cả, chúng ta lại về như cũ, nhưng rồi ta lại sợ. Ta sợ hắn ghê tởm ta, ta sợ hắn sẽ truy giết ta, bàn tay ta dính máu quá nhiều để được như hôm nay.

Một năm trước, tiền giáo chủ ma giáo bị ngươi đánh trọng thương, ta nhân cơ hội đó giết chết hắn, đường đường chính chính lên tân giáo chủ. Để lấy lòng toàn thể chúng giáo, ta đã giết chết tiền minh chủ. Sau đó toàn bộ giáo phải không có kẻ nào dám khinh thường ta. Bọn chúng một lòng e sợ ta.

Ta lại quay về quan sát hắn từ xa. Một lần có kẻ đã thấy ta nên ta buộc phải xuống tay với hắn trước khi hắn nói ra bí mật. Dần dần ta mới biết hắn là trượng phu của nữ nhân nọ. Ta lại thấy nàng trở về bên hắn, huynh của ta. Không bao lâu ta dùng kịch độc hại chết hài tử của nàng và sau đó là nữ tử.

Có thể ngươi nghe điều này thật đáng kinh tởm so với đức hạnh cao ngât của ngươi. Nhưng ngươi có biết rằng sự im lặng của ngươi bây giờ với ta còn đáng sợ hơn không?

Ngày ấy ta đốt đào hoa cốc vì nghĩ ngươi đã rời xa ta mãi mãi. Giờ đây chúng ta lại đứng trên đỉnh Tử Hàn. Ngươi có biết bên dưới kia là đào hoa cốc năm xưa không?

Lý Đông Hải, huynh. Ta đã nghĩ rằng cả đời này không thể gọi huynh như vậy nữa.”

Hắn bị chấn động. Người đệ đệ năm xưa đang đứng trước mắt hắn sao? Hay đó chỉ là một chiêu làm hắn mất tập trung và sau đó y sẽ giết chết hắn. NẾu hắn chết cũng không sao nhưng để y lại thì thật là gây họa cho dân chúng.

Hắn ngước lên nhìn thật kỹ khuôn mặt y, trông y không giống với tiểu đệ Hách Tại chút nào. Hách Tại có thể lạnh lùng nhưng sao có thể trở nên lãnh khốc vô tình đến vậy. Hắn tự cười chính mình.

 “ Coi như ngươi biết rõ về ta. Thế nhưng ta sẽ không để ngươi toại nguyện đâu. Cầm kiếm lên đi, chúng ta sẽ đấu phân cao thấp”

Y lắc đầu “ Ta đã nói sẽ không thể giết hay khiến ngươi bị thương. Nếu ngươi muốn, ta sẽ đỡ của ngươi 3 chiều. sau 3 chiều này, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt”

“HẢO” Hắn nói lớn.

Hắn không quan tâm mình là đại hiệp hay gì nữa, hắn chỉ tâm niệm trước mắt mình đây chính là đại ma đầu cần tiêu diệt, Và cũng có thể chính Hách Tại cũng đã bị y giết. Nếu không sao y có thể biết được câu chuyện đó.

Hắn không hề mở miệng, mọi thứ đều là suy nghĩ.

3 nhát kiếm. Hắn dùng kiếm của mình chém lên y 3 nhát kiến. Một nhát và tay, một vào chân và nhát cuỗi cùng là vào lưng.

“Giữa ta và ngươi coi như trả hết ân oán” Y oán hận nhìn hắn.

Đây là huynh mà y luôn yêu thương sao? Đây là người y ngày đêm mong nhớ sao? Không, đây không phải. Hắn không còn là hắn nữa rồi. Hắn thay đổi rồi. Hắn không còn bảo vệ cho y nữa rồi.

Y đau đớn nhìn người trước mắt. Là do y trở nên độc ác hay do hắn đã thay đổi đây. Y muốn thét lên thật lớn, muốn để hắn biết sự thật. Lòng tự tôn của y liệu có thể chùn? Không, y không làm được, dù cho kia có là vị huynh mà y luôn kính trọng.

Y ném lại hắn một mảnh ngọc bôi. Trên kiếm của hắn cũng có một mảnh ngọc như vậy.

“Ta trả lại cho ngươi tự do. Chúng ta coi như chưa từng quen nhau.”

Y lén quay đi, lau đi giọt lệ tràn trên khóe mắt.

Cả hai lao vào nhau. Tiếng kiếm vang lên tràn ngập không gian. Cả hai tách ra rồi lại nhập vào. Hắn luôn tấn công đến, còn y chỉ phòng thủ. Y không đánh hắn, y dể chính hắn đâm mình, từng nhát từng nhát.

Máu y loang lổ khắp trên y phục, chảy cả xuống nên tuyết trắng. Y gục ngã.

“Tại sao không đỡ?” Hắn rút kiếm ra khỏi y

“ Ta sẽ không khiến ngươi bị thương, cũng giống như khi xưa ngưới bảo vệ ta” Y thều thào

“Ngươi đừng lừa ta. Hách Tại không phải ngươi.”

Y rơm rớm lệ quang “Đông Hải huynh, huynh thật sự không cần đệ nữa sao? Ta đã nói câu ấy khi ngươi vừa cứu ta nhưng đã định bỏ rơi ta”

“Ngươi từng nói “ Huynh nhất định sẽ trở nên thật tài giỏi để đệ luôn được bảo vệ” ngươi còn nhớ không?”

“Ngươi đã từng hứa với ta “Dù sao này đệ có hóa thành thế nào, ta vẫn luôn bảo vệ đệ” ngươi nhớ không?”

“Đông Hải đừng bao giờ bỏ lại ta được không? Ngươi đã đáp ứng ta rồi lại bỏ ta đi.”

“Đông Hải huynh….” Y thổ huyết một ngụm lớn. Ánh mắt y dại đi, không còn ánh lên tia đáng sợ, mà là ánh mắt của một hài tử đáng thương.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Hắn ôm y vào lòng thủ thỉ: “ Đệ là người quan trọng nhất đời ta. Dù sau này đệ có hóa thành thế nào, ta vẫn luôn bảo vệ đệ”

“ Nếu sau này đệ không còn là đệ, đệ độc ác, lãnh khốc vô tình liệu huynh có còn bên đệ? ” Y ngước lên hỏi hắn

Hắn lại càng ôm y chặt hơn: “ Đông Hải ta hứa với đệ, dù sau này đệ có trở nên thế nào ta cũng vẫn luôn coi đệ là tiểu Hách Tại, tiểu Hách Tại duy nhất của ta””

Đoạn hồi ức tưởng như đã đóng băng lại hiện về.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“KENG” Kiếm trên tay hắn rơi xuống đập lên đá tạo ra tiếng động lớn.

“LÀ HÁCH TẠI… là đệ phải không?”

“ Đúng là đệ rồi. Hách Tại…. ta ta xin lỗi….”

Hắn chạy đến ôm lấy y.

“Đông Hải huynh, có thể ôm ta chặt nữa không?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vừa lúc ấy toàn võ lâm kéo lên đông nghịt. Trước mắt mọi người là hình ảnh minh chủ võ lâm tài năng đang ôm lấy giáo chủ ma giáo, máu văng khắp tứ phía, nổi bật trên nền tuyết trắng.

“Minh chủ ngài đang…..” Một vị trưởng bối hốt hoảng

Ngay lập tức, một kim châm có độc đam thẳng vào thái dương trưởng bối nọ.

“Buông ta ra” Y lạnh lùng ra lệnh. Mặc cho y nói, hắn vẫn không buông “Ngươi thật sự muốn giết ta đến vậy sao? Buông ra” Y dùng chút sức lực nhỏ nhoi thụi vào bụng hắn khiến hắn lơi lỏng y ra.

Y dùng khinh công bay lên một mỏm núi.

“Minh chủ võ lâm, đa tạ ngươi đã giúp ta mang đống súc sinh ăn cháo đá bát này lên đây cho ta. Thù của nhiều năm trước, tuy đã lâu, ta lại càng phải trả.”

“Hách Tại đừng làm vậy….” Hắn vội thốt lên ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi

Một thanh kiếm cắm phập vào ngực y.

“KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!” Hắn lại thét lớn, vội chạy đến gần y.

“ Đừng lại gần đây… Đông Hải,… ta có còn là tiểu đệ quan trọng nhất với ngươi nữa không?” Lệ quang rơi dài trên má y, khóe môi còn có máu đỏ chảy

“Có, ngươi sẽ mãi là tiểu đệ đệ khả ái của ta, Hách Tại” một giọt lệ đã vô thúc chảy, rơi xuống đất.

“Giờ  ta chỉ hỏi ngươi một câu”  y nuốt nước mắt “Có thể vì ta mà trả thù tất cả bọn chúng cho ta không?”

“Điều ấy ta không thể làm được”

“Vĩnh biệt….”

Nói rồi y dùng tử ngân từ tay áo tạo ra một luồng khói “Tất cả các ngươi đã tiếp xúc với loại độc này hoàn toàn không có cơ hội giải dược. Không đầy bảy bảy bốn chín ngày nữa tất cả các ngươi sẽ tự thôi rữa. Có trách thì cũng là do các ngươi thôi, mười mấy năm về trước, chính các ngươi đã giương mắt nhìn cả gia tộc họ Lý ở kinh thành bị chu diệt. Có thù nhất định ta sẽ báo, có ơn nhất định ta sẽ trả.”

Y ném một chiếc lọ nhỏ về phía Đông Hải “Đây là giải dược, tùy huynh giải quyết”

Y nói rồi thả mình rơi xuống vực. Hắn chạy đến nhưng đã không còn kịp nữa.

“HÁCH TẠI !!!!!!!!!………….”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Minh chủ, giải dược trong tay ngài…” một giọng nói vang lên ngắt đi suy nghĩ của hắn

“ Giải dược ư? Các ngươi không phải đã nghe Giáo chủ nói rồi sao? Tất cả các ngươi đều đáng chết.”

Hắn dùng xong giải dược rồi vứt lọ xuống khe núi nơi Hách Tại vừa rơi xuống.

“ Hách Tại à, ta xin lỗi. Ta lại để đệ lạc mất rồi.”

Hắn dùng nội lực phi thân xuống vách núi.

Từ đó về sau, không ai còn thấy vị minh chủ võ lâm kì tài trên giang hồ.

Có lời đồn về một ao cốc thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đàn hát. Có thể bài hát ấy là về đoạn ái tình không nên có.

Tìm tình yêu như sóng xô bờ cát giữa khói lửa chiến tranh

Gặp được ngươi tựa như xuân thủy ánh lê hoa

Vung kiếm đoạn thiên nhai, tương tư nhẹ buông

Giấc mộng này ta vương vấn si mê.

Chẳng cần phải vương hầu quyền quý

Chẳng quản thiên thu vạn thế

Chỉ mong ái tình này được hóa giải

Giữa vạn trượng hồng trần hỗn loạn không hồi kết

Chỉ mong ái tình này thiên trường địa cửu

Tựa như dòng lưu thủy hiền hòa

Chẳng bận tâm ai bá chủ xuân thu

Một đời hữu tình nào sợ bão táp phong ba

Phiền não bạc đầu nào giữ được tinh hoa

Vứt bỏ cả giang sơn như họa

Đổi lấy nụ cười tựa xuân hoa

Để suất đời này không vướng bận

Lòng không hờn trách, ái hận cất bước theo ngươi

Thiên địa bao la đường tình vô biên

Chỉ vì ngươi mà không màng thiên hạ.

Tìm tình yêu như sóng xô bờ cát giữa khói lửa chiến tranh

Gặp được ngươi tựa như xuân thủy ánh lê hoa

Vung kiếm đoạn thiên nhai, tương tư nhẹ buông

Giấc mộng này ta si mê mất rồi.

Thiên hạ – Trương kiệt

Cập nhật thông tin chi tiết về Sunny, My Lady ( Tae Yeon – Sunny Snsd Fanfic ): Chapter 9 trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!