Xu Hướng 3/2023 # Tuổi 16 Và Có Cục Cưng – Chap 2 – 1/2 # Top 11 View | Dsb.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Tuổi 16 Và Có Cục Cưng – Chap 2 – 1/2 # Top 11 View

Bạn đang xem bài viết Tuổi 16 Và Có Cục Cưng – Chap 2 – 1/2 được cập nhật mới nhất trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Tựa đề: Tuổi 16 và có cục cưng

Tác giả: hattukissa

Nhân vật chính: YunJae

Rating: NC-17 (Nhưng yên tâm, tớ sẽ cảnh báo bài viết 17+ bằng cách đặt pass)

Cảnh báo: mpreg (mpreg là nam có thể sinh em bé ấy , là sinh tử văn ấy ạ)

Thể loại: Lãng mạn, tục tiễu

Độ dài: 6 chapter (nhưng tớ sẽ chia lại để trans)

Tóm tắt: Đó chắc chắn là vụ bê bối rầm rộ nhất năm khi Kim JaeJoong đã lọt vào ‘tầm ngắm’ của tên trộm xe – Jung Yunho

Người dịch: Ely YunJae

CHAPTER 2 – Part 1

Lời của tác giả: Chapter 2 cũng có ảnh vẽ nữa! ^^ JaeJoong sẽ nói cái vấn đề này với Yunho ra sao đây ~

Giai đoạn đầu mang thai rất khó khăn, lại là lần đầu nên cậu không biết phải ăn uống hay làm gì để cung cấp chất bổ cho em bé trong bụng, việc đi khám bác sĩ ở gian đoạn này rất quan trọng, chỉ là cậu quá sợ nên không dám đi.

Lựa chọn duy nhất lúc này cho JaeJoong là chạy xe đạp quanh thị trấn, hy vọng sẽ gặp được Yunho hoặc chỉ là chiếc xe của anh ta. Đáng lẽ ngay từ đầu cậu nên nói tuổi của mình cho hắn biết để hắn sẽ có lý do chính đáng để tránh không làm chuyện đó với cậu, cậu biết hành vi của mình thật vô trách nhiệm, Yunho có thể tiếp tục bị quản thúc nếu chuyện này bị phanh phui.

Hình như cậu đã cư xử như một thằng ngốc mất rồi, tình yêu sét đánh của cái tuổi nổi loạn này khiến cậu tin rằng Yunho sẽ lắng nghe nỗi lo của cậu về đứa bé. Xe của hắn thường đậu ở bãi đổ xe gần quán rượu nhưng tăm hơi thì chẳng thấy đâu, cậu đã dành hẳn một ngày ngồi chờ ở cái bãi đổ xe đó mà vẫn không gặp được hắn, thậm chí ngày nào cũng dậy sớm đi đến trường dù là đang nghỉ hè, rồi ngồi ngay trên cầu thang chỉ vì hy vọng có thể gặp chú gác cổng – một người khá quen thuộc với  hắn.

Sáng thứ sáu đẹp trời, cậu vẫn ngồi chỗ cũ được hai tiếng đồng hồ rồi, dùng một cái cây dài vẽ vời trên đống sỏi trước cổng trường, cuối cùng cậu cũng chờ được đến lúc chú gác cổng bước ra với cái máy cắt cỏ. Cậu đứng bật dậy từ thật nhanh, vội vã tiến đến gần người đàn ông trung niên, chú hình như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy mùa hè mà vẫn có một học sinh đến đây, đi lòng vòng trong sân trường. Trường học  thường là lựa chọn cuối cùng của mấy đứa học sinh để tận hưởng mùa hè.

“Này cháu” Chú lúng túng vẫy vẫy tay, nhìn cậu bé đang tiến lại gần mình “Cháu đến đây làm gì thế?”

“Cũng không có gì ạ” JaeJoong thì thầm, dừng lại ngay trước mặt chú gác cổng. “Cháu chỉ muốn hỏi là dạo này chú có gặp Yunho không”

“Cháu không biết gì à? Nó bị bắt rồi. Bị bắt từ hai tuần trước rồi nhưng mà được giảm án nên chắc sắp được thả rồi đó.”

“Anh ta  làm cái gì phạm pháp hả chú?” JaeJoong cố trấn an bản thân, không để lộ sự lo lắng trong lòng “Ảnh có sao không ạ?”

“Có người đột nhập vào nhà của ông Park và người ta ngay lập tức nghĩ là nó làm. Nhưng mà họ chẳng nghĩ đến trường hợp thôn mình có một đứa tội phạm khác”

“Yunho không có làm mấy cái chuyện đó nữa đâu” JaeJoong bênh vực người trong lòng. “Cứ nhốt anh ấy như thế sao? Chả có công bằng gì cả.”

“Cháu nói đúng” Người đàn ông lớn tuổi nheo nheo mắt “Nó là người tốt nhưng mà chẳng có ai tin nó.”

“Vâng ạ… cháu cám ơn” Cậu lẩm bẩm, thất vọng vì vẫn chưa dò hỏi được chỗ hắn ở.

“Trước khi được thả nó bị quản chế làm việc ở nghĩa trang ấy” Chú lên tiếng trong sự ngạc nhiên của cậu “Gần đường cao tốc phía nam ấy, cháu đến đấy tìm nó thử xem.”

“Cháu cám ơn ạ.” Miệng JaeJoong nở một nụ cười tươi rói, vừa quay đi vừa vẫy tay với chú gác cổng.

Đạp xe đến nghĩa trang chỉ mất có vài phút thôi nhưng cậu cảm giác như kéo dài cả thế kỉ. Cậu nôn nao được gặp Yunho nên dần quên mất cái vấn đề cực lớn mà sắp phải nói với hắn. Chắc hẳn Yunho sẽ quát vào mặt cậu rồi bắt cậu đi bỏ ngay đứa bé trong bụng, nhưng mà nếu phải đi đến bước đó thì thà là Yunho ra lệnh còn hơn là bắt cậu phải tự mang cốt nhục của mình bỏ đi.

Ngay khi đến được nghĩa trang, cậu vứt ngay chiếc xe đạp bên đường rồi hối hả đi tìm Yunho. Cái nắng cháy da giữa trưa như thiêu đốt làn nha mỏng sau cổ JaeJoong.

Cũng không lâu lắm thì cậu tìm được hắn, Yunho cúi đầu cặm cụi điều khiển cái máy cắt cỏ xuống dốc. Chỉ đứng nhìn Yunho thế này sau nhiều ngày không gặp, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn mặc chiếc áo thun ba lỗ màu trắng, quần sọt ngắn hơi rộng, râu lún phún trên mặt, tóc bù xù nhưng đối với JaeJoong – hắn vẫn phong độ, hoàn hảo như mọi ngày.

“Yunho” Cậu kêu hắn thật to, mừng rỡ chạy thật nhanh về phía hắn nhưng lại mất thăng bằng, lăn tròn xuống đồi.

“Chết tiệt, cái nhóc này” nhìn thấy cậu ngã, Yunho không biết nên cười hay nên sốc bây giờ, hắn ngồi xuống vội vã đỡ cậu đứng dậy, “Không sao chứ?”

Cậu rên rỉ, mắt nhìn xuống đầu gối bị vài cọng có dập bám lên. “Au, chắc không sao”

“Em tới đây là gì?” JaeJoong như được trút bỏ gánh nặng trong lòng vậy, giọng hắn nghe không có bực bội khi thấy cậu.

“Em muốn gặp anh” JaeJoong trả lời, vẫn đang thích thú vì Yunho vẫn đang nắm tay cậu cho cậu giữ thăng bằng. “Em có chuyện muốn nói”

“JaeJoong, em phải hiểu rõ là cái chuyện hôm đó sẽ xảy ra chỉ một lần thôi.” Hắn thở dài, nhẹ nhàng phủi đi vài cọng cỏ trên vai cậu. “Em thật sự rất dễ thương, nhưng mà tôi không thể mạo hiểm được.”

Cậu quyết định chỉ nói ra một lần rồi khiến hắn im miệng luôn. “Em đang mang thai.” Bây giờ thì thành công rồi, bên tai chỉ còn tiếng dế râm ran.

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, miệng Yunho dần đóng mở như con cá mắc cạn trên nước, muốn nói gì đó nhưng không thể phát thành tiếng.

“Chết tiệt” Cuối cùng cũng lên tiếng, hắn buông cánh tay cậu ra và ngồi bệt trên cỏ. JaeJoong mon men đến gần ngồi cạnh hắn, hai tay ôm chặt đầu gối đợi chờ quả bom bên cạnh phát nổ.

“Là – là con của tôi hả?” Yunho lắp bắp, không thể nói thêm chữ nào cho câu này dài hơn được. Hắn lấy gói thuốc là từ túi sau, châm một điếu, nhìn chằm chằm vào bụng cậu giống như là đứa bé trong bụng sẽ chui ra ngay lập tức vậy.

JaeJoong gật gật, nghĩ nghĩ một hồi cậu quyết định nói thật. “Đúng vậy, đêm đó là lần đầu của em.”

“Cái gì?” Hắn trông còn choáng váng hơn khi nãy. “Nhưng mà… Khốn kiếp.”

“Em biết là anh không muốn giữ cục cưng lại.” Cậu thở dài, cắn chặt môi dưới, cố nén giọt nước mắt đang chuẩn bị trào ra. Cậu ngốc quá, còn tưởng tượng ra cái viễn cảnh lãng mạn như trong cổ tích. Yunho cũng chẳng phải bạch mã hoàng tử đến giải cứu cậu khỏi cái đống rối ren này.

“À mà, chờ tí.” Hắn luồng tay vào trong tóc mình. “Em đã gặp bác sĩ chưa thế?

“Cám ơn em vì đã nghĩ đến tôi, nhưng mà… Đấy là lần đầu của em à? Đêm đó em rất …”’ Hắn nói trong khi hút thuốc. “Đêm đó tôi không có chuẩn bị cho em, đau lắm đúng không?

JaeJoong mỉm cười một chút, cậu vui mừng khi nghe ra trong giọng Yunho có sự lo lắng. “Em không sao, cũng đâu phải là con nít hay gì đâu.”

“Em là con nít chứ gì nữa.”

“Ừ, bây giờ trong bụng có con nít thiệt rồi nè, còn là con nít của anh nữa.” Cậu xoay phắt sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn nữa, khung cảnh mùa hè đẹp đẽ trước mắt dường như trở nên xám xịt.

“Bây giờ em thấy sao? Lúc nãy ngã không sao chứ? Có đau ở đâu không?” Yunho hỏi, vươn tay lúng túng ôm nhẹ lấy vai cậu.

Cậu gật gật, dùng mu bàn tay quẹt đi hàng nước mắt đang lăn dài. “Em không sao, Anh đi đến chỗ bác sĩ với em có được không? Để lấy cục cưng ra.”

“Đi cái gì mà đi?” Hắn nắm chặt tay cậu, giật cậu quay lại đối diện với mình, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình. “Cục cưng cũng là con của tôi! Tôi có cho bỏ chưa mà đòi bỏ?”

Cậu ngạc nhiên đến tột độ, trong mắt hắn hoàn toàn chính là sự nghiêm túc, “Anh muốn giữ cục cưng lại hả? Anh muốn giữ con em lại hả?”

“Con của tụi mình!” Hắn sửa lời cậu, ném đi điếu thuốc trên tay, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu lần nữa. “Tất nhiên là tôi muốn giữ cục cưng rồi, nhưng quyết định là ở em.”

“’Em muốn giữ, em muốn giữ mà.” Cậu ngay lập tức nói lên mong muốn của mình, trái tim trong lồng ngực muốn nổ tung vì niềm vui tột cùng. “Dù biết sẽ rất khó khăn, nhưng em muốn giữ con lại.”

“Tôi chỉ không hiểu tại sao lại thế này được, chẳng phải đã dùng condom sao?” Hắn tò mò.

“Ban đầu thì có, nhưng mà bị rách. Qua sáng hôm sau cũng không có dùng.”

Yunho gãi gãi đầu . “Cái chuyện này thật hy hữu, em còn là con trai … Nhưng mà chuyện khó tin vậy lại xảy ra với chúng ta.”

“Ừm” JaeJoong đồng ý với hắn, nhắm hai mắt lại tận hưởng ánh sáng mắt trời ấm áp, tự dưng cậu cảm thấy mọi lo lắng dần tan biến.

[Ảnh chị tác giả vẽ cho đoạn này ~]

————————————————————————–

Ngọt hôn? ngọt hôn các nàng? hí hí ~

Ảnh này gần gần giống với đồ anh Jung mặc trong đoạn này ~ hị ~ phong độ chán ;))

Đầu tuần vui vẻ ^^

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Tác giả: Ely YunJae

Cassiopeia

YunJae

Support TVXQ! and JYJ

Contact: Ely YunJae @ FB

My Soulkeeper – Chap 10.2

TaeYeon đi cùng Jessica để tránh nạn. Jessica ngồi trên kiệu băng còn TaeYeon ngồi trên đài hoa hồng.

TaeYeon lo lắng, hai tay nắm chặt, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía sau xem YoonA có tiễn cô không.Rồi lại quay lên trên, ánh mắt buồn rười rượi. Cô cảm thấy bất an vô cùng.

Jessica thấy vậy thì vỗ nhẹ vào tay TaeYeon:” Yên tâm đi con. Mọi chuyện sẽ ổn”

– Dạ – TaeYeon gật đầu mỉm cười với Jessica để Jessica yên tâm. Rồi họ tiếp tục lên đường.

Đi đến cổng Thiên đình, bỗng có một thiên thần nhỏ nào đó bay vù đến.

– Thưa Hoàng Hậu. Có chuyện gấp ạ!!

– Nói. – Jessica giọng lạnh lùng.

– Dạ…dạ…thần không biết là có chuyện gì nhưng Thượng Đế cho gọi người. – Tên thiên thần đó cúi gầm mặt.

– Thượng đế sao? – Jessica nhíu mày. Cô vừa tạm biệt Yuri mà.

Phựt.

Tên thiên thần kia bị một thanh kiếm bằng băng xuyên qua. Máu nhuộm đỏ một đám mây.

Jessica nhếch mép:” Hắn đến rồi “

Là một thiên thần thì khó lòng mà chết dễ dàng như vậy, tên kia hẳn là vừa được đưa lên đây để đi đánh lừa cô.

– Đi mau ! – Jessica gấp rút phóng cánh. TaeYeon cũng bật tung đôi cánh xanh dương.

Cả hai bay vút xuống hạ giới. Jessica và TaeYeon bay mải miết. Đi bên cạnh còn có thiên thần Tiffany. Tiffany đi đằng sau,tay luôn cầm cung để bảo vệ Hoàng hậu và TaeYeon.

Dừng lại ở một thác nước, Jessica vung tay lên. Làn nước từ từ mở ra, như có bàn tay ai đó vén gọn làn nước, tạo lối đi.

– Vào đi TaeYeon, Tiffany.- Jessica gọi hai người.

– Vâng. – Cả hai đồng thanh đáp rồi nhanh gọn đi vào.

Jessica đi tới đâu, một ngọn băng sáng rực tới đó. Nơi đây tuy băng giá nhưng không hề hấn gì với TaeYeon và Tiffany.

Những ngọn băng sáng rực lên như đuốc.

– Đây là Thiên Băng Cốc. Nơi đây không ai biết ngoài ta và Yuri. Ta từng đưa Jung Heol đến đây để trị thương. Nhưng tuyệt nhiên hắn không hề nhớ lối vào. Và ta đã niệm thần chú qua màn nước. Nếu như niệm đúng thần chú sẽ vào được còn nếu không sẽ nhiễm độc mà chết. – Jessica từ tốn nói. TaeYeon há hốc mồm. Cô cứ nghĩ Jessica chỉ là một cô gái phàm trần do nhan sắc tuyệt mĩ nên được chọn lên sinh hạ Thái Tử, ai dè, Yuri thực lòng yêu thương Jessica. Rồi còn dạy Jessica cách dùng phép thuật. Jessica mỉm cười nhẹ với TaeYeon rồi quay qua Tiffany – Ngươi ở lại đây với TaeYeon. Nếu nó có mệnh hệ gì, ta sẽ trách phạt ngươi. Ngươi cũng phải dạy TaeYeon phép thuật. Ta tin ở ngươi

Tiffany nghe lời dặn dò của Jessica, nhún một chân xuống:” Vâng thưa Hoàng hậu”

– Được. TaeYeon, con ở lại đây. Tiffany cũng thuộc dạng thiên thần thông thạo các loại thuật pháp. Có gì, con cứ hỏi Tiffany. – Jessica dặn dò TaeYeon.

– Vâng, thưa mẹ. – TaeYeon cúi đầu.

– Được. Khi nào trận chiến kết thúc, ta sẽ đến đón hai con. Tuyệt đối không được đọc thần chú để ra ngoài. Nếu không, ta cũng sẽ không thể cứu được các con. – Jessica dặn dò lần cuối rồi đọc thần chú, bay về Thiên Đình.

TaeYeon quay qua Tiffany:” Nhờ cậu rồi, Tiffany”

– Dạ, không có gì thưa Thái tử phi – Tiffany.

– Này, khi có hai chúng ta, hãy xưng hô như bạn bè với nhau. Được chứ ? – TaeYeon nhăn mặt.

– Không được thưa Thái tử phi. Đó là Thiên Quy. – Tiffany quỳ rạp, vội vã lắc đầu.

– Vậy coi như tớ ra lệnh cho cậu! Cậu phải xưng hô với tớ như bạn bè. – TaeYeon đỡ Tiffany đứng dậy.

– Nếu đó là mệnh lệnh của Thái Tử phi ạ. – Tiffany.

– Được. Vậy gọi TaeYeon hoặc Tae nha! – TaeYeon mỉm cười ngố – Và nhớ không dạ vâng gì ở đây hết.

– V-vâ…ừm…- Tiffany gật đầu.

– Tốt! – TaeYeon mỉm cười.

Tiffany mỉm cười tươi đáp lại TaeYeon.

——

– TaeYeon sao rồi mẹ? – Yoona lóng ngóng.

– Không sao. Mẹ đưa TaeYeon đến Thiên Băng Cốc rồi. – Jessica mỉm cười.

– Vâng. Mẹ ơi ! Cảm ơn mẹ! – Yoona ôm chặt Jessica.

– Không có gì, con yêu. Hứa với mẹ, con phải an toàn trong trận chiến này. – Jessica dặn dò. Kì thực Jessica cũng lo lắng không kém gì TaeYeon. Một người là con còn một người là chồng. Kwon Jung Heol có một đội quân hùng mạnh. Và Jessica nghĩ, ở chốn Thiên cung, ắt hẳn có người làm đồng phạm với hắn.

– Con hứa đấy, mẹ yêu của con! – YoonA cười tươi.

– Ngày mai lên đến đây. Hừm…con đang bối trí quân để tiêu diệt hắn một cách nhanh nhất mà không hao binh tốn lực. – YoonA buông Jessica, chỉ vào sách lược trên bàn đá thủy tinh.

– Vậy mẹ con ta cùng bàn. – Jessica mỉm cười, ngồi xuống ghế.

– Dạ. – YoonA cũng ngồi xuống cạnh mẹ mình.

* 2h sau *

– Hắn ta gần đến nơi rồi thưa Thượng Đế . -Thiên thần SooYoung thông báo.

– PHÓNG HỎA CUNG. – Giọng Yuri vang lên âm trầm đầy quyền lực.

Vèo vèo vèo.

Những mũi tên chuẩn xác bay như mưa xuống phía đội quân Jung Heol.

Nhưng chỉ trúng được khoảng 50 tên.

– Hahahaha. Kwon Yuri. Có vậy thôi sao? THẬT LÀ THẢM BẠI. – Jung Heol cười khành khạch.

Yuri chỉ cười khỉnh:” PHÓNG THIÊN BĂNG CUNG “

Vèo vèo vèo.

Đợt cung tiếp theo có sức công phá không hề nhẹ.

Hàng loạt tên địch chết.

– CŨNG GỚM ĐẤY. – Jung Heol nói. Hắn ta đang rủa thầm trong lòng, xem ra, đánh trực diện không thể thắng. Thôi thì, hắn ta sẽ dùng tâm kế.

– Ta đang đợi ông phản công. – YoonA khoanh tay. Cao cao tại thượng bên cạnh chiếc ghế rồng của Yuri.

– Chưa cần vội Thái Tử YoonA. Ta đang tìm kiếm Thái Tử Phi. – Jung Heol nói.

YoonA mỉm cười:” Thái Tử Phi đang mang long thai, không nên tiếp xúc với hạng người như ông “

– Hahahahaha. Ngươi lừa trẻ lên ba sao? Rõ ràng cô ta đang ở Thiên Băng Cốc. – Jung Heol nói.

– Vậy nếu người giỏi thì cứ đến Thiên Băng Cốc mà tìm. – YoonA đáp lại, rất từ tốn. Không thay đổi chút sắc mặt.

– Ta không đi. Ta sai BAEKHYUN đi. BYUN BAEKHYUN. – Jung Heol đáp.

– À…là cái hạng vô danh .- YoonA cười nửa miệng. – Ngươi thật lắm lời, có giỏi thì lên đây, chiến đấu đi nào.

YoonA vừa dứt lời, đám tiểu tử của Jung Heol lao nhao xông lên phía trước.

YoonA vung tay. Hàng loạt bông hoa cúc vàng rớt xuống. Đám lao nhao dưới địa ngục vốn là chưa bao giờ được chiêm ngưỡng thứ hoa lạ, đẹp. Ngay cả đến Jung Heol, suốt ngày bận rộn nơi địa ngục tối tăm nên cũng quên đi vẻ đẹp tinh túy của hoa.

Đám tiểu tử sựng lại, tay đưa lên đón nhận những cánh hoa rơi. Đưa lên mũi hít hà.

Hương thơm của hoa cúc cực kì dễ chịu.

– LŨ NGU NGỐC! HOA CÓ ĐỘC. – Ji Hyun (tên tướng nhỏ ở địa ngục ) lên tiếng.

Ji Hyun dứt lời, đám tiểu tử ngã lăn ra. Chết hết.

YoonA mỉm cười đầy mãn nguyện.

– Đừng tự mãn vậy, Thái Tử. Ta còn nhiều người mà. – Jung Heol mỉm cười.Hắn ta phất tay, một đám lao nhao khác lại mọc lên.

Chúng xông lên. Hoa anh đào của YoonA tới tấp bay xuống. Lần này chúng rút kinh nghiệm, bỏ qua đám hoa tuyệt đẹp kia mà tiếp tục lao lên. Tuy nhiên, chúng không biết, chỉ cần hoa anh đào này chạm nhẹ vào da là đã gây mẩn ngứa, chết tại chỗ.

Hoa anh đào như mưa đáp xuống người chúng. Cả lũ lăn ra gãi gãi rồi chết.

Anh đào tuyệt kĩ và Cúc hoa thần chưởng là hai chiêu pháp YoonA học lúc 2 tuổi…

*** Thiên Băng Cốc ***

– Đang đánh nhau phải không ? – TaeYeon bồn chồn, lo lắng.

Tiffany áp tai vào chiếc vòng vỏ sò trên cổ, nghe ngóng:” Ừm. Họ đang đánh nhau đó TaeYeon. Bên ta thắng. Đừng lo!”

TaeYeon mỉm cười.Tiffany tiếp tục nói:” Wow! Anh đào tuyệt kĩ và Cúc hoa thần chưởng kia. Đẹp dã man!”

– Là gì? – TaeYeon nhăn mặt.

– À, là hai kĩ năng của Thái à..YoonA. Cô ấy học nó lúc lên 2. Hai phương thức này làm nên một bức tranh hoa vô cùng thơ mộng nhưng cũng vô cùng tàn khốc. – Tiffany cố nhớ lại những gì đã được học.

– Hử? – TaeYeon vẫn chưa hiểu.

– À, thì nó sẽ là bắn ra những bông hoa cúc, hoa anh đào đẹp mê người. Tuy nhiên, cậu ngửi hoa cúc thì cậu sẽ chết. Anh đào chạm vào cậu sẽ khiến cậu ngứa và cũng chết. – Tiffany nhún vai giải thích.

– Cái gì? Woww. – TaeYeon cảm thán.

– YoonA của cậu rất giỏi đấy! – Tiffany huých nhẹ vai TaeYeon trêu.

– ya! Tiffany! – TaeYeon đỏ mặt.

– TaeYeon? TaeYeon? – Tiếng ai đó vang vọng bên ngoài cửa hang.

TaeYeon đớ người. Giọng nói ấy….của BaekHyun.

TaeYeon định lên tiếng thì Tiffany đã bịt miệng TaeYeon lại:” Suỵt.”

– TaeYeon à…anh biết em ở trong đó. – BaekHyun tiếp tục. Hắn ta đang sai đàn em nghĩ cách phá cửa hang.

-…

– Xin em TaeYeon ạ. Bây giờ em hãy đi cùng anh. Đội quân của Jung Heol rất mạnh. Hắn ta nắm giữ gần hết quan đại thần trong Thiên cung rồi. Hắn ta sẽ giết em mất. Nhưng….nếu em đi với anh, anh sẽ bảo vệ em. TaeYeon! Anh đồng ý làm cho hắn vì em. Vì anh tưởng rằng em ở địa ngục, anh có thể hồi sinh cho em rồi chúng ta cùng nhau sống. Anh đã là một thằng ngu ngốc khi yêu cô ả HyoMin đó. Anh xin lỗi TaeYeon! Nhưng bây giờ hãy đi cùng anh đi, TaeYeon. Em sẽ chết cùng với YoonA mất. – BaekHyun tiếp tục nói.

– Tôi nguyện chết cùng YoonA, còn hơn là sống với anh. – TaeYeon đáp.

– Em!! Đó là do em lựa chọn đấy! Tôi không thể phá cửa hang nhưng Jung Heol có thể. Hắn ta sẽ giết em. Lúc đó, đừng van xin tôi! – BaekHyun gắt lên.

Mấy tên đàn em của hắn đã chết bởi không phá được bùa chú. Hắn ta sợ chết nên không dám thử.

Rồi hắn ta mọc cánh đen, bay vút lên.

TaeYeon và Tiffany thở phào khi hắn đã bay đi, TaeYeon giục:”Fany, xem xem chúng ta giờ sao?”

– Ừm.

Rồi Tiffany lắng tai nghe ngóng.

Mặt Tiffany thoáng chốc biến sắc.

– S…sao vậy…Ti…Tiffany…- TaeYeon lay vội Tiffany. Tiffany đội nhiên ngã khụy, ngất lịm trong vòng tay TaeYeon.

– TIFFANY!!! – TaeYeon hét ầm lên.

***

– AAAAAAAA – YoonA kêu lên. Cô đang thắng thì bỗng dưng tên cẩu quan ChanYeol phóng ám khí từ sau. Jung Heol mỉm cười. Yuri thẳng thừng dùng tay phi kim châm. ChanYeol chết đứng tại chỗ.

Ngay sau đó, HyoMin – cô vũ thần dùng một đao xuyên qua người YoonA.

-AAAAAAAA- YoonA trào máu. Trọng thương.

– MAU! ĐƯA YOONA NGHỈ. – Yuri gầm lên. Trên nền trời xanh,băng từ đâu lao tới phía YoonA.

– M…mẹ…- YoonA khó khăn. Jessica òa khóc:” Mẹ đã nói con cẩn thận mà!” Jessica xây dựng một tường băng bao quanh cô, YoonA và Yuri.

Yuri đến bên YoonA:” Yoong…con có sao không?”

– Phụ…phụ hoàng…con…con…- YoonA khó khăn.

– Sica. Nàng đưa YoonA về phòng tĩnh dưỡng. Ta sẽ giết hết lũ ở đây! – Yuri dặn.

– Nhưng sẽ rất nguy hiểm cho Yul nếu em không ứng cứu kịp.

Phập phập phập.

Hàng loạt mũi đao đang được phòng đến với mong muốn phá tan mảng băng phòng thủ của Jessica.

– Yul sẽ ổn! – Yuri gật đầu. Jessica hôn lên môi Yuri:”Em yêu Yul” Rồi gạt nước mắt, ôm YoonA vào lòng. Tà áo trắng thêu hình phượng bay phất phơ trong gió rồi mất hút.

– Con ngươi kém quá! – Jung Heol nói. Yuri nhận lấy đao từ thuộc hạ:” Đồ đánh lén hèn hạ.”

– Hahahahahaha. – Jung Heol cười vang.- Miễn là thắng. Phải không Yuri? Ngày xưa ngươi cũng dùng phương thức này mà?

– Câm miệng. Chuyện ngày xưa, ta cấm người nhắc lại. – Yuri chĩa mũi dao về phía JungHeol.

– Hahahahaha. Ngươi sợ sao Kwon Yuri? Thôi được. Ta đây sẽ đích thân đấu với ngươi. – Hắn ta lấy đao rồi tiến lên trước.

Đao của Yuri chạm khắc tinh xảo, có con rồng quấn xung quanh. Tỏa ra hỏa khí hừng hực.

Đao của JungHeol được quấn quanh bởi một con mãng xà, lười lúc nào cũng thè ra, chăm chăm cắn người. Màu đen là màu chủ đạo.

Hai bên lao vào nhau. Đường kiếm Jung Heol thô tục nhưng đầy nội lực.

Đường kiếm của Yuri thanh thoát và đầy nộ khí.

Hai bên giao chiến bất phân thắng bại.

Vài tên tướng nhỏ bên cạnh lao nhao, toan lao vào thì bị vài chưởng của đại thần SooYoung bắn bay ra xa.

– Yuri. Ta nhất định phải thắng ngươi! – JungHeol gầm lên, lao vào Yuri như điên.

– Ta nhất định không để ngươi thắng!! – Yuri hét lên. Một đao vung lên, xé đôi người JungHeol.

Jung Heol chết tươi. Máu đen tanh tưởi nhuốm màu đám mây.

Đám tiểu tử kinh hãi. SooYoung mỉm cười, giơ ngón cái:” CÒN AI MUỐN TẠO PHẢN?”

– Ta. – BaekHyun từ đâu lừng lẫy bước lên. Phừng phừng nộ khí.

– Hahahahahahaha. Ngươi? Ta? – Yuri nhếch mép.

– Để thần xử hắn ta, thưa Thượng đế. – SooYoung chắp tay.

– Được. – Yuri gật đầu.

SooYoung vung tay, một dải lụa trắng xen hồng phóng ra, cuốn chặt lấy BaekHyun.

BaekHyun xoay người, xé toạc làn lụa.

– Ngươi. – SooYoung ngạc nhiên.

BaekHyun nhếch mép:” Đừng khinh thường ta.” Nói đoạn, hắn ta lao tới, chĩa mũi kiếm về phía SooYoung.

Xoạt xoạt xoạt.

SooYoung phóng lụa bật ngược làn kiếm trở lại.

Hai bên giao kiếm một hồi, BaekHyun phóng kiếm đâm trúng ngực trái SooYoung khiến SooYoung trọng thương.

Thấy đại thần SooYoung trọng thương, đám phản bội đồng loạt quay ra chống lại Yuri.

Yuri sau khi giao đấu với JungHeol, tốn không ít sinh khí, nay bị cả hai phe chống lại. Tuyệt nhiên không đấu nổi.

BaekHyun trói Yuri lại:” Nói cho ta, cách vào Thiên Băng Cốc”

Yuri nhếch mép:”Tại sao?”

– Nói. – Hắn ta siết chặt vòng xích.

Từng tấc thịt của Yuri đỏ rần rần.

– Ta sẽ không bao giờ nói. Hãm hại TaeYeon là điều ta hối hận nhất 200 năm về trước.

– 200 năm về trước? Hahahahaha. Hẳn là vậy. Hối hận ? Ta tưởng nó không có trong từ điển của ngươi. – BaekHyun cười điên dại. Hắn xiết chặt dây xích. Thịt Yuri tím dần, tưởng như sắp đứt ra khỏi cơ thể. Mặt Yuri nhăn lại, đau đớn vô cùng.

Đau như vậy nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào.

– Quả là Thượng Đế. Hahahaha – BaekHyun tiếp tục siết chặt.

Yuri im lặng, cố gắng điều hòa thiên khí trong người.

– Nói mau đi kẻo ta cho thịt ngươi bay xuống trần giới bây giờ. – BaekHyun gầm lên.

Yuri chỉ nhếch mép cười.

– AAAAAAAAAAAAAAAAAA – Yuri hét lên. Bao nhiêu chân khí vừa tụ họp được tan theo mây khói. Yuri mệt lả, khụy xuống nền mây trắng mịn.

– Hừ. Dậy xem nào! – Hắn gầm lên. Nhưng hắn cũng hao tốn không ít sinh lực rồi.

Phập phập phập.

Băng lãnh pháp của Jessica.

Những cung tên băng bay như mưa giết chết mấy tên tùy tùng nhỏ.

– Haha. – BaekHyun cười – Ta đang đợi ngươi, Jessica.

Jessica im lặng, căm giận nhìn hắn.

Đôi mắt long lanh nước nhìn Yuri đang nằm bất tỉnh.

– Yul…- Jessica thốt lên. hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

– NGƯƠI! – Jessica phóng kiếm.

– Muội muội. Bình tĩnh nào ~ – BaekHyun thong thả, hô biến một chiếc ghế mãng xà, ngồi lên.

– Ai là muội muội của ngươi? Đừng nói xằng bậy. – Jessica lạnh lùng, thu kiếm.

– Haha. Chẳng phải ngày xưa muội nói muội hận Yuri? Muội muốn giết Yuri? Xem ra giờ đã mê luyến lắm rồi. – BaekHyun nhếch mép.

Hắn ta tuy trông trẻ con hơn Jessica nhưng lại gia nhập Hắc phái sớm hơn Jessica 2 năm.

– Hừ. – Jessica hừ lạnh – Ngày xưa ta đã hiểu nhầm ngươi. Một tiếng “muội muội” ngươi nói ra không thấy ngượng mồm sao?

– Muội muội nỡ lạnh lùng với ta như vậy sao? Thôi được, ta nói muội nghe. Muốn cứu Yuri của muội, nói ta cách vào Thiên Băng Cốc.

– Ta không nói.

– Muội cứng đầu quá. Nhìn xem, Yuri của muội thua ta. Muội nghĩ, muội có thể thắng ta? – BaekHyun vuốt nhẹ thanh kiếm của mình.

– Ta…- Jessica chần chừ. – Chưa đánh thử, sao biết ?

– Haha. Muội muội muốn thử sao ? – BaekHyun cười khinh khỉnh.

Jessica đảo mắt:” Có vẻ tai ngươi không được tốt”

– Được. Vậy quyết đấu. – BaekHyun đứng lên.

Cả hai lao vào nhau.

Jessica đúng là thua BaekHyun vài phần. Cái chính là cô không ngờ được hắn lấy lại kí ức mấy trăm năm nhanh đến như vậy. Kiếm pháp của hắn cũng mạnh hơn xưa rất nhiều, có khi còn hơn cả “sư phụ” của cô ngày xưa…

– Sica…- Yuri gọi, Jessica quay lại nhìn.

– Cẩn thận. – Yuri vừa dứt lời thì lưỡi kiếm của BaekHyun phóng đến

Keng.

Sắc đến gai người.

Jessica thở nặng nề.

– Nói. – BaekHyun gầm lên, ấn mạnh thanh kiếm. Jessica bị lực của thanh kiếm làm cho khụy xuống. Lưỡi kiếm gần sát cổ.

– Là 05121804. – Yuri vất vả nói.

Cô xin lỗi YoonA. Xin lỗi TaeYeon.

Cô thật ích kỉ. cô biết nhưng cô không thể để Jessica bị thương.

Nước mắt Yuri rơi thật nhiều. Jessica cũng bật khóc. BaekHyun buông kiếm:” Tốt lắm”

Rồi hắn hô biến hai con mãng xà, cuốn chặt lấy hai người lao thẳng xuống địa ngục giam lỏng.

****

– Taeyeon…Taeyeon – Những tiếng gọi thất thanh, đứt quãng của YoonA vang lên trong tòa biệt thự.

– Thái tử…người tỉnh rồi? – Sunny đến bên.

Sunny đỡ YoonA dậy.

– A…- YoonA kêu lên. Vết thương chi chít khắp người khiến cô mệt mỏi.

– Umma…appa ta đâu ? – YoonA hỏi.

– Dạ…họ…- Sunny không dám đáp.

– Nói. – YoonA lạnh lùng.

– Dạ, họ bị mãng xà quấn lao xuống địa ngục rồi ạ…- Sunny nói trong sợ sệt.

– Sao? – YoonA hoàn toàn bị sốc – Còn…còn TaeYeon?

– Thần cũng không biết ạ. Chắc…chắc BaekHyun đang đón….- Sunny không dám nói tiếp. YoonA siết chặt nắm tay.

– Xin Thái tử đừng cử động mạnh. – Sunny van lơn.

– Ta biết rồi. – YoonA lạnh lùng. Cô đoán được BaekHyun đã biết mật mã vào Thiên Băng Cốc.

Cô thua rồi sao ?

Cô sẽ mất TaeYeon một lần nữa sao?

Không !!

Tuyệt đối không thể!!!

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Heechul Và Đôi Đũa Chap 1

Tại một xứ sở nào đó, vào một thời điểm nào đó, cùng với một vài sự kiện vớ vẩn.

_ Hoàng tử Siwon, đây không phải là thời điểm để ngài xách valy đi du lịch đâu.

Siwon quay ngoắt lại trừng mắt với ngài công tước đáng mến đang lẽo đẽo theo mình

_ Khi nào mới là thời điểm để ta đi du lịch? Lấy vợ xong mới được đi du lịch à? Không nói nữa, khi nào thích, ta sẽ về.

Và Siwon bước chân ra khỏi lâu đài trong khi ngài công tước ấy vẫn cứ nhẫn nại theo sau. Anh cũng chẳng buồn cắt đuôi ông ta làm gì cho phiền phức, thích theo thì cứ theo. Dù sao anh cũng là con người rộng rãi mà, nhưng đừng có mơ anh chi đồng nào cho ông ta, tự đi theo thì tự chi lấy. Cả cái lâu đài này, có ai dám làm trái ý hoàng tử Siwon đâu chứ? Chỉ có ông ta là suốt ngày dạy đời anh đủ thứ. Anh được học hết tất cả rồi, quá nhiều và dư đủ để trở thành một nhà vua hoàn hảo trong tương lai luôn. Thế mà ông ta cứ xem anh như con nít không bằng. Nói không phải ngoa, con ruồi bay cái vù qua, anh rút cây kiếm to tổ chảng ra chém, nó rớt cả thân, cả cánh, mỗi thứ cứ thế theo thứ tự đáp đất. Vậy đấy, sợ gì nữa?

_ Hoàng tử, hoàng tử, cái kia là cái gì? Trông cứ như gió lốc ấy.

Siwon ngẩng lên nhìn cái thứ mà ngài công tước đáng mến đang đưa tay chỉ trỏ. Anh giật mình rồi xoay người gào lên

_ Là lốc xoáy chứ còn gì nữa. Chạy! Chạy ngay đi!!!

Cái điều đáng ngạc nhiên ở đây, anh trẻ tuổi, có tài lãnh đạo quân sự, cưỡi ngựa nhanh như cắt, ấy vậy mà chạy đua lốc xoáy với một lão già tuổi gần 60 còn không lại. Bình thường trông lão cũng ra dáng lụ khụ lắm, sao lúc cần thoát thân lão lại nhanh thế không biết. Anh tính hét lên là “Đứng lại chặn nó cho ta”, nhưng có lẽ là….muộn mất rồi.

Hoàng tử Siwon đã bị con lốc xoáy nuốt chửng, gọn lỏm không rơi vãi bất cứ thứ gì.

Yunho khóa cửa nhà lại và ra về. Còn Heechul của chúng ta? Đang tắm, hyung ấy đang tắm. Sắp đến giờ hyung ấy đi làm rồi còn gì.

Từ ngày Kim Jaejoong về sống cùng nhà với Minnie và ba người kia, Heechul cũng được nhờ vả tí chút. Nếu là ngày xưa, anh phải lết thân xác đến JYCY Hair, kiếm Yunho để cùng ăn tối, rồi mua đồ ăn về nhà cho ba người còn lại là Minnie, Yoochun và Susu. Còn hiện tại, cứ đến đúng giờ, Yunho lại mang đồ ăn sang cho anh, dĩ nhiên thức ăn do Jaejoong làm. Hồi đó, nếu không ép buộc, chắc Yunho chẳng chịu ăn luôn, cứ ngồi đó ký ký rồi soạn thảo hợp đồng đủ thứ cả. Giờ thì đỡ hơn, cùng Minnie chạy thẳng về nhà ăn cơm luôn. Cũng may mắn là cái nhà đó lúc nào cũng nhớ đến Heechul độc thân nhưng đáng yêu này. Đúng là những người bạn tốt.

Hoàn tất bữa tối của mình và cất phần ăn khuya vào tủ lạnh, Heechul lái xe đến đài SBS để làm việc. Công việc của anh là làm Radio DJ trong tiết mục Sweet Dreams, bắt đầu vào lúc 10 giờ tối và kéo dài suốt một tiếng sau đó. Nhờ có một giọng nói dễ nghe, tính cách cũng khá hài hước, thay vì ru ngủ thính giả như những Radio DJ trước làm, anh lại mang đến tiếng cười cho họ nhiều hơn. Có lẽ vì thế mà giấc ngủ của họ cũng ngon hơn, không mộng mị hoặc gặp ác mộng bởi stress. Giám đốc của đài SBS còn đang có ý định tăng thêm thời lượng của tiết mục do được quá nhiều thính giả yêu cầu.

_ “Để xem, xem nào. Rồi, ổn.” – Heechul cười tươi – “Thân chào các thính giả của Sweet Dreams. Tôi là Kim Heechul, thiên thần sẽ mang đến giấc ngủ an bình nhất cho các bạn.”

Công việc của anh mỗi ngày chỉ có bao nhiêu đó thôi. Từ 10 giờ tối đến 11 giờ tối là giờ phát thanh trực tiếp của tiết mục Sweet Dreams, nên anh đến đài lúc 9 giờ để chuẩn bị. Thời gian còn lại thường là ở nhà để soạn kịch bản cho buổi phát thanh tiếp theo. Dĩ nhiên, kịch bản thay đổi mỗi ngày, do tiết mục được phát mỗi ngày mà, chỉ trừ ngày Chủ Nhật là anh không phải làm việc. Thường thì kịch bản sẽ cho ngày phát hôm nay được soạn trước đó hơn một tháng, có khi là hai tháng lận. Lúc mới nhận việc, chương trình có người viết kịch bản riêng, anh chỉ việc làm DJ thôi. Nhưng do anh bảo không nắm bắt được cảm xúc của người khác, nên đã nhận luôn việc viết kịch bản cho tiết mục mình đang làm DJ. Ấy vậy mà việc thay đổi này đã mang lại làn gió mới cho Sweet Dreams. Lượng thính giả tăng lên một cách bất ngờ, họ gọi điện thoại đến nhiều hơn, yêu cầu nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn. Cũng vì thế mà phần biên kịch của anh giảm bớt nhiều áp lực về nội dung cũng như phải làm mới sản phẩm hơn. Nói chung là khỏe hơn.

Và khi các thính giả thân thương đã chìm sâu vào giấc ngủ an bình, anh lại lái xe về nhà, gần 12 giờ đêm. Hôm nay xem ra cũng không mệt mỏi lắm, vì các thính giả ít trò chuyện về đêm hơn, anh có cơ hội được giải khuây cái lỗ tai hơn một chút. Mấy ngày trước chả hiểu sao mà họ cứ tâm sự suốt, làm nguyên buổi chỉ được vài người trò chuyện. Mà những lúc đó, anh phải lắng nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của mỗi thính giả để còn trò chuyện. Chẹp, mệt ơi là mệt. May mắn thay, được nghe nhạc lúc đêm thế này cũng là một cách giảm stress rất tốt, dù anh cũng ít khi gặp phải triệu chứng đó. Sắp đến căn hộ của mình, Heechul lái xe chậm lại. Nơi anh ở là chung cư cao cấp dành cho rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng trong giới showbiz, nên cánh nhà báo me gần đấy cũng không ít. Còn thiên thần Kim Heechul, người đang làm DJ cho Sweet Dreams cũng “được” ưu ái một căn hộ trong đấy luôn. Lại thêm thính giả của chương trình cũng bắt đầu gia tăng, tiếng tăm của thiên thần Sweet Dreams trở thành đề tài bàn tán của nhiều người, nên anh cũng đang bị cánh nhà báo “zoom” hơi kĩ. Cẩn thận chút vẫn hơn.

“Đoàng”

Một tiếng sấm nổ rền vang cả góc trời. Heechul ngó ra bên ngoài rồi lắc đầu. Trời đầy sao và vô cùng đẹp đẽ, chẳng có bất kì dấu hiệu nào cho thấy sắp có mưa to cả. Vậy mà lại có tiếng sấm to như thế. Chắc anh nào “trên kia” lại tìm cớ gây sự chú ý nơi người nổi tiếng rồi.

“Rầm”

Lần này mới thật sự là điều khiến cho Heechul giật cả mình đây này. Từ giữa không trung, một “vật” gì đó đáp thẳng xuống mui xe trước của anh, tạo nên một âm thanh mạnh mẽ rõ to. Anh chỉ biết căng mắt ra nhìn “vật” đó đang nằm sóng soài trên mui xe trước với hình dáng vô cùng ngộ nghĩnh. Lý do khiến cho Heechul bất động và căng mắt ra ngồi đó nhìn cái thứ kia là vì…nó chính xác là từ trên trời rớt xuống. Anh vẫn còn đang lái xe trên đường, cách nhà dân và các khu mua bán, kể cả cao ốc chung cư một đoạn khá xa. Thế mà cái “thứ” kia nó đáp thẳng xuống mui xe trước luôn, không phải từ trên trời rớt xuống chứ gọi là gì nữa? Mà ở đây là trung tâm thành phố, cao ốc đầy rẫy, chẳng có máy bay hay trực thăng nào bay qua vào lúc này cả.

Heechul mở cửa xe rồi bước xuống, xem xét xong và yên tâm là chiếc xe thân yêu của mình không bị gì, anh mới nhè nhẹ bước lại gần cái “vật” đang bất động trên mui xe. À, đó chẳng phải là “vật” gì cả, có thể đó là một con người. Có tay này, chân cũng thấy rõ lắm, chắc là người rồi. Nhưng người kiểu gì mà lại từ trên trời rớt xuống chứ, lại giữa giờ khuya khoắt như thế này. “Hay thằng điên này nó tự tử” – Heechul xoa cằm ngẫm nghĩ khi nhận ra đó là gương mặt một người đàn ông. Mà bản thân anh cũng không biết phải làm gì với “nó” bây giờ nữa. Thôi, tốt nhất nên tránh ra kẻo tai vạ gió bay. Lỡ mà bị cánh nhà báo chụp được tấm hình, vứt lên mặt báo với cái tiêu đề “Thiên thần Heechul của Sweet Dreams va chết người” thì phiền phứt cho sự nghiệp tương lai lắm. Anh đưa tay kéo kéo cái chân của “kẻ đó” và không khỏi suy nghĩ. Chắc thằng điên này là diễn viên hoặc tâm thần trốn trại đây, ăn mặc kiểu gì giống hệt những người phương Tây thời đại Napoléon ấy. Mà chắc là diễn viên rồi, chứ tâm thần trốn trại đào đâu ra được bộ đồ đẹp như vậy. Rồi rồi, chắc diễn viên đang gặp scandal gì đó chịu không nổi nên nhảy lầu tự tử đây, giờ thì Kim Heechul đã hiểu. Thế này thì lại càng phải tránh xa, càng xa càng tốt. Chứ không thì cái tiêu đề của bài báo sáng mai sẽ là “Diễn viên xyz thất tình tự tử trước xe thiên thần Kim Heechul”. Không không, kiểu đấy lại càng chết hơn nữa. Tai tiếng, tai tiếng lắm. Nhưng kéo được cái gã kia xuống khỏi mui xe cũng là cả một vấn đề rồi. Đang tính lôi hắn ra đâu đấy để vứt lại rồi thoát thân, tự nhiên sau lưng anh có ông cảnh sát lên tiếng

_ Cậu đang làm gì đấy, cậu thanh niên?

Anh giật bắn người khi nghe tiếng ai đó vang lên. Một tay xoa tim, một tay còn đang níu áo gã kia, xoay lại tươi cười

_ Dạ không có gì ạ, bạn cháu say quá nên mới ra nông nỗi này.

Ông ta nhướng mắt nhìn cái gã say với bộ quần áo cực kì lạ mắt trong tay Heechul rồi cười vỗ vai anh rõ đau

_ Bạn bè sao cậu lại đối xử với cậu ta như thế, cũng phải khoát vai mà dìu ra xe chứ.

_ Dạ vâng, phải thế, phải thế. – Anh cười và cúi người xuống, xốc cái gã kia lên vai mình, dìu đi và gật đầu chào ông cảnh sát.

Cám ơn bác cảnh sát đã hoàn thành trách nhiệm của mình, không là có người xấu xa, thấy người bị nạn mà không giúp đỡ lại bỏ chạy thoát thân rồi. Cái này là tốt cho hyung thôi đấy, Heechul hyung.

-End chap 1-

≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡≡

Nhật Kí Làm Mẹ Của Kim Taeyeon – Baekyeon (Chap 2)

Nói thật là cả trưa giờ tôi chẳng chợp mắt được tí nào, trong người cứ rạo rực cả lên. Tôi lướt web để tìm hiểu xem phải ăn uống thế nào để tiểu Byun của tôi phát triển thật tốt. Sau một hồi nghiên cứu kĩ lưỡng thì tôi bắt gặp một bài viết mang tên “Món quà bất ngờ đầy hạnh phúc em dành cho anh”. Bài viết kể về một cô vợ trẻ có thai đứa con đầu lòng nhưng vì chồng cô lại bận rộn với công việc nên cô vợ đã giữ bí mật để chồng cô không lo lắng mà hoàn thành thật tốt công việc của mình. Đến khi bụng cô to ra, người chồng mới phát hiện rằng vợ mình mang thai thì vui sướng hạnh phúc. Sau đó thì người chồng tạm gác lại mọi công việc để ở nhà chăm sóc cho vợ và con mình cho đến khi đứa trẻ ra đời. Tôi mỉm cười khi đọc xong bài viết, quả thật là một gia đình hạnh phúc. Tôi ngẫm lại chính bản thân mình, có phải tôi cũng ở trong hoàn cảnh khá giống với cô vợ trẻ trong bài viết? Anh thì bận tối đầu tối cổ vì lịch comeback, liệu tôi có nên nói với anh không? Không, không được Taeyeon, Baekhyun đã rất mệt mỏi vì lịch trình của anh ấy, mày không nên để Baekhyun thêm mệt vì phải lo lắng cho mày nữa. Hãy tự mình chăm sóc cho tiểu Byun, đừng trở thành gánh nặng của anh ấy.

Tôi cất con IP của mình vào túi áo khoác, bước vào bếp để chuẩn bị bữa cơm tối cho anh. Những lúc này chính là cơ hội để tôi hun nóng tình cảm của cả hai. Tuy kết hôn nhưng anh vẫn còn là một Idol, lại rất nổi tiếng nên cứ vắng nhà mãi. Còn tôi, tuy không còn hoạt động với SNSD nhưng tôi vẫn tham gia các chương trình như Radio hay đến công ty luyện thanh cho lũ nhóc thực tập sinh. Như vậy đó,chúng tôi cũng ít gặp mặt nhau, tuy vẫn nhắn tin hay gọi điện nhau thường xuyên nhưng với một người vợ như tôi, tôi cảm thấy khá lo lắng khi mà anh ở bên ngoài được tiếp xúc với nhiều cô gái trẻ và xinh đẹp hơn tôi, chân dài hơn tôi chăng? Và có thể anh sẽ chán ngấy tình yêu máy bay của tôi và anh rồi đi tìm một tình yêu khác? Không! Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy này??!!! Đúng như báo nói mà, phụ nữ nhạy cảm nhất là khi mang thai, và tôi cũng đang như vậy nè! Bởi vậy tôi nghĩ những buổi cơm tối thế này sẽ giúp tình cảm của hai chúng tôi sâu sắc hơn.

Hơn một tiếng sau, khi tôi vừa hoàn thành bữa tối cho cả hai thì cánh cửa mở ra. Anh bước vào, trên môi hiện rõ nụ cười đáng yêu đặc trưng của anh, điều khiến con tim tôi giao động trong những ngày đầu gặp nhau. Tôi nhìn anh mỉm cười hạnh phúc, anh luôn là người mang đến cảm giác ấm áp, bù đắp sự cô đơn cho tôi.

– Anh về rồi sao? Vào tắm đi rồi ra ăn, em làm cơm xong rồi đây!

– Thôi! Ăn xong rồi tắm cũng được! Thức ăn mà để nguội là dở lắm đấy!

Anh không nghe lời tôi, kéo ghế ngồi xuống, lấy vá đơm đầy hai chén cơm. Tôi nhìn anh chỉ biết bó tay, Baekhyun lúc nào cũng tham ăn như vậy. Tôi vào bếp bưng nốt dĩa cá hấp mà theo báo cho rằng rất tốt cho thai nhi. Nhưng khi vừa đặt nó lên bàn thì không hiểu sao cơn buồn nôn cứ dâng trào lên cổ họng. Tôi chạy vội vào bồn nước trong bếp, cúi đầu vào nó ói liên tục. Tuy không ói ra thứ gì nhưng cơn buồn nôn vẫn không hết, tôi vịn hai tay vào thành để giữ cho cơ thể mình đứng vững trên.

– Em không sao chứ Taeyeon?

Trong sự khó chịu trong người, tôi nghe thấy giọng nói ấm áp và đầy lo lắng của anh, tay anh vuốt nhẹ lưng tôi.

– Không…không sao! Anh lấy hộ em ly nước đi!

Tôi đứng dậy bước đến bàn ăn ngồi, tay vẫn để ở trên ngực. Nhận lấy ly nước từ tay Baekhyun, tôi uống liền một hơi để đẩy đi sự khó chịu và khô rát trong cổ họng. Baekhyun kéo ghế ngồi cạnh tôi, hỏi dồn dập khiến tôi đau đầu vì những câu hỏi đó.

– Em không sao chứ Taeyeon? Rốt cuộc sáng nay em khám ra sao hả? Có phải em giấu anh chuyện gì không? Mau nói anh nghe đi!!!

– Anh cứ hỏi tới tấp thế này thì em sao trả lời được hả?!!

Bực mình vì đã mệt mỏi trong người nay lại thêm đau đầu vì sự lo lắng theo ti là quá mức của anh nên tôi quát lên. Sau khi lời nói đã thoát ra hết miệng và lọt hết vào tai Baekhyun, tôi mới sực tỉnh biết rằng mình đã lỡ miệng.

– Được rồi! Em nói anh nghe! Rốt cuộc là em bị gì hả?

– Em không sao cả! Không phải em nói với anh là bác sĩ bảo em chỉ có vấn đề ở hệ tiêu hóa thôi sao?

– Nhưng nhìn em không giống như vậy!

Tôi bị giật mình bởi ánh mắt quả quyết của Baekhyun, cứ như anh sẽ hỏi tôi mãi cho đến khi tôi nói cho anh biết sự có mặt của tiểu Byun mất. Nhưng mà tôi muốn giấu nó một thời gian, tôi muốn làm anh bất ngờ như cô vợ trẻ mà tôi đã đọc được lúc nãy. Tôi nuốt nước bọt, vội quay mặt vào mâm cơm,cầm đũa lên.

– Anh mau ăn cơm đi! Thức ăn nguội mất ngon bây giờ!

– Anh không ăn cũng chẳng sao! Điều anh lo lắng ở đây là em đấy Kim Taeyeon!! Mau nói anh nghe em bị bệnh gì đi!

– Em đã nói…..

– Đứng nói láo!!!

Làm sao đây? Sao lúc nào kế hoạch của tôi cũng bị anh phá hủy hết vậy chứ? Tôi nhìn anh, chửi thầm trong bụng rồi sau đó hít một hơi thật dài. Tôi nắm lấy bàn tay anh, áp lên bụng tôi, mỉm cười với anh.

– Là do đứa này khiến em vậy đó!

– Đứa này? Ý em là….

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của anh mà tôi bật cười, tôi cốc yêu đầu anh.

– Anh lên chức bố rồi đấy Byun Baekhyun!

– Thật sao???!!!

– Anh nghĩ chuyện này là chuyện gì mà em có thể lừa anh cơ chứ???

Nhìn tôi khó tin đến vậy sao? Lúc tôi nói láo anh cũng không tin, đến khi nói thật cũng cứ hỏi lại với giọng không chắc chắn về điều tôi nói. Baekhyun, anh thật là…..

Tôi ngườm anh, nhưng anh không để ý đến ánh mắt của tôi, anh bất ngờ ôm chặt tôi vào lòng, đôi tay thon dài vuốt ve mái tóc của tôi.

– Cảm ơn em Taeyeon!

Chính là cảm giác này, cái cảm giác được anh ôm trọn vào mình, cái cảm giác được tựa vào bờ ngực vững chãi và vòng tay ấm áp của anh, tất cả đều mang đến cho tôi một niềm hạnh phúc đến khó tả. Giờ đây có lẽ chính hai chúng tôi là người hạnh phúc nhất khi biết được sự có mặt của thành viên thứ ba: Tiểu Byun….

——–

Hôm nay là ngày họp mặt giữa tôi và mấy nhóc SNSD…

Cũng mau thật, mới đó mà đã 7 năm trôi qua rồi. Khoảng thời gian sau này thì tôi và họ cũng ít gặp mặt nhau trừ Tiffany – cô bạn thân mà tôi giữ liên lạc thường xuyên nhất. Kể từ ngày đó đến giờ có lẽ tôi chưa gặp lại Jessica lần nào,không biết cậu ấy có còn nhớ mặt mũi tôi không. Nhưng bất ngờ là một buổi tối cách đây hai tuần, cậu ấy gọi điện thoại cho tôi.

– Alo….. –  tôi ngạc nhiên nhìn vào màn hình điện thoại với một dãy số lạ và cẩn trọng lên tiếng. Tuy nhiên đầu dây bên kia vẫn không hề có một âm thanh nào. Lắng tai kĩ thì tôi nghe có tiếng thút thít nhỏ phát ra. Có ai đó đang khóc….

– Alo…Kim Taeyeon nghe đây! cho hỏi ai đấy ạ? – Tôi lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa.

“- Tae…Taegoo à…hic..mình đây…là Jessica…” – Cuối cùng thì đầu dây bên kia cũng chịu mở miệng kèm theo một tiếng nấc nhẹ.

Gì cơ? là Jessica? tôi có nghe lầm không?? Là cậu ấy đấy!! Tôi xúc động nói không nên lời. Người bạn đó kể từ khi cậu ấy dứt áo đi khỏi SNSD thì chưa một lần quay lại gặp mặt tôi. Sau nhiều năm, bây giờ có lẽ mâu thuẫn giữa tôi và Sica cũng đã nguôi ngoai ít nhiều. Trong thâm tâm tôi chưa hề có cảm giác ghét bỏ cậu ấy,một ít cũng không. Bao nhiêu năm tháng vất vả nơi SM và tuổi xuân của tôi thì có lẽ những kỷ niệm đẹp và vui nhất tôi đều trải qua cùng Tiffany và cậu ấy.

– Sica….??!!! – Tôi mấp máy đôi môi của mình và vịn tay vào chiếc bàn kế bên đễ giữ cho đôi chân không khuỵu xuống. Bởi vì đang trong thời kì thai nghén nên cơ thể tôi rất nhạy cảm. Bác sĩ nói dù một tác động tiêu cực nhỏ thôi cũng sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Byun. Chính vì thế tôi phải hết sức thận trọng.

“- Ừ Taengoo à…tớ nhớ cậu. tớ nhớ cậu rất nhiều!… cậu có khỏe không..hic..- Cậu ấy nói trong nước mắt. Đúng là mèo con, 36 tuổi rồi mà vẫn chưa bỏ được cái tính mít ướt nhão nhẹt ấy! Aigoo….

– Yahh Sica! tớ còn sống nhăn răng đây mà làm gì cậu cứ thút thít hoài thế, có gì ủy khuất sao? haha!!! – Tôi giả lả cười trêu cậu ấy nhưng vô thức tôi cũng đưa tay lên quẹt hai hàng lệ đang chực chờ mà rơi xuống. Ôi cái không khí gì thế này??!!!….

“- Hic…xin lỗi cậu vì tất cả, Taengoo! Vì tớ mà…”

– Đừng xin lỗi Sica! chúng tớ quên hết rồi. Tất cả chỉ là quá khứ thôi, cất nó vào trong tim đi. Mọi người nhớ cậu lắm…!! –  Tôi vội vàng cắt ngang câu nói của cậu ấy vì tôi biết cậu ấy sẽ nói gì. Những việc cậu ấy làm trong quá khứ mặc dù đã làm tổn thương chúng tôi không ít nhưng nhờ vậy cậu ấy trưởng thành sớm hơn chúng tôi và trở thành một trong những nữ doanh nhân thành đạt nhất nhì châu Á ở tuổi 30 trong khi chúng tôi vẫn còn chật vật vượt qua quãng thời gian khó khăn hậu SNSD tan rã.

“- Nhưng…..”- Jessica ngập ngừng.

“- Nhưng….liệu mình có thể? Mọi chuyện mình gây ra với cậu cậu….mình có còn tư cách được nhìn mặt các cậu không?…. Mọi người có phải vẫn chưa tha thứ cho mình?…” – Nghe giọng Sica, tôi biết là cậu ấy đang khá khó xử khi tôi đề nghị cậu ấy đi gặp mặt với SNSD thế này. Nhưng mà mang tên là họp mặt với SNSD thì làm sao có thể thiếu cậu ấy được chứ? Sica cũng là một mảnh ghép quan trọng tạo nên số 9 huyền thoại cho SNSD, mặc dù mọi chuyện cậu ấy làm lúc trước vừa đột ngột, vừa quá đáng. Nhưng…chúng tôi cho dù lúc đó đã rất giận cậu ấy nhưng rồi chỉ một thời gian thôi, chúng tôi lại thương cậu ấy hơn là ghét. Vì sao ư? Ngay cả chúng tôi cũng không rõ nữa là…có lẽ là vì tình cảm giữa SNSD và cô ấy chăng?…

“- Được rồi…..hic…Cảm ơn cậu…hic hic hic…”- Có vẻ như cậu ấy đã xúc động quá nên không nói được lời nào. Đầu dây bên này tôi cũng đưa tay lên quẹt nước mắt lia lịa. Sau bao nhiêu chuyện cuối cùng cậu ấy vẫn là bạn thân của tôi, không thể mất đi đâu được.

Tôi mỉm cười nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường trước mắt, vẫn còn rất sớm. Trong lúc này tôi vẫn còn nằm trên giường mệt mỏi chưa muốn ngồi dậy thì Baekhyun đã lục đục nồi niêu xoong chảo dưới bếp để nấu đồ ăn sáng cho cả hai chúng tôi. Từ ngày biết tôi có Tiểu Byun, anh cấm túc tất cả mọi việc không cho tôi làm. Mọi thứ nhỏ nhặt nhất như xỏ một chiếc dép hay cài khuy áo anh đều làm giúp tôi và không cho tôi động chân động tay bất cứ thứ gì. Ấy thế nên mới có bầu hơn ba tháng thôi nhưng tôi đã lên gần chục kí và bị nhồi ăn không khác gì một chú heo công nghiệp. Vóc dáng của tôi đã lùn nay lại càng lùn hơn, trông tôi ú na ú nần như một cái lu di động vậy. Thế mà anh vẫn không tiếc lời khen tôi xinh xắn đáng yêu mũm mĩm. Ôi cục cưng ơi!! mẹ khổ quá mà TT_TT Con phải chui ra lẹ lẹ lên để Taeyeon này hành hạ lại ba con chứ !!!

– Vợ ơi! dậy ăn sáng thôi nào! Ơ…em dậy rồi à. hề hề!! – Anh tươi rói mở cửa phòng bước vào và nhìn tôi trìu mến.

– Thực đơn hôm nay có gì thế? – Tôi phụng phịu nhìn anh như một đứa trẻ. Từ lúc mang thai tâm trạng tôi cứ xoay như chong chóng, lúc buổn lúc vui chả biết đường nào mà lần. Nhiều lúc tôi còn không hiểu nổi mình như thế nào nữa. Ôi trời ạ!!

– ỌE….. – Chỉ mới nghe tên mấy món đó thôi nhưng tôi đã nhanh chóng cảm thấy một thứ chất lỏng chua lè trào lên cổ họng. Ngay lập tức tôi ba chân bốn cẳng chạy vào nhà wc.

– OẹEEEEE…. – Tôi ra sức nôn ra nhưng cái cảm giác khó chịu đó vẫn âm ỉ trong bụng tôi. Mệt mỏi tôi ngồi phịch xuống.

Anh vội vàng tiến tới ôm tôi vào lòng. Bỗng nhiên tôi bật khóc như một đứa trẻ khiến anh có chút khó xử.

– Em không muốn ăn nữa đâu!!!

– Ngoan nào! vợ bị gì thế? có bầu ai chả như vậy! Anh xin lỗi, nhưng Fany noona dặn anh là phải ép em ăn hết mới có chất cho Tiểu Byun được. Tùy em thôi, không ăn cũng được nhưng bỏ đói con anh là bắt đền em đó!! Đứng dậy nào!! Taengoo đứng dậy nào! haha!! – Anh cười làm tôi cũng tự nhiên vui theo. Mặc dù đã qua cái tuổi 30 nhưng tính cách con nít này của cậu nhóc Byun Baekhyun ngày nào vẫn không hề thay đổi. Tính cách ấy đã quyến rũ tôi gạt đi những lời đàm tiếu của dư luận mà yêu anh. Một tình yêu kéo dài hơn cả thập kỉ…

Chỉ mới có tiểu Byun ba tháng, mặc dù người có hơi yếu nhưng không đến nổi là tôi không thể tự mình bước ra khỏi giừơng và an toàn di chuyển đến bàn ăn. Thế mà Baekhyun cứ như kiểu tôi không thể tự mình bước nổi mà cứ bên cạnh đỡ tôi, miệng luôn nhắc nhở một câu.

“Bước chậm thôi! Cẩn thận đấy!”

Có khi nghe anh nói thế này tôi còn mệt hơn là mang tiểu Byun trong người đấy.

Sau khi đỡ tôi ngồi an toàn xuống bàn ăn, anh liền giỡ cái lồng bàn ra, tôi khẽ nhăn mặt, tay đưa lên bịt miệng và vuốt ngực để đẩy cái chất chua đang muốn trào ra ở trong cổ họng xuống.

– Lại nữa sao?

– Em phải ăn mới có chất cho con chứ! Nghe anh đi! Vì anh, vì con, chịu khó ăn nó đi!

Bàn tay anh vuốt nhẹ mái tóc rối bù vì chưa chải của tôi, khuôn miệng đáng ghét ra sức dỗ ngọt tôi. Rốt cuộc tôi cũng đành phải nhắm mắt mà gật đầu, đồng ý ăn những thứ mà tôi ngán đến tận đầu chứ không phải chỉ dừng ngang cổ thôi đâu.

Bỏ một miếng cá vào miệng, tôi nuốt vội rồi bắt chuyện với anh để quên cái mùi tanh của cá đang ở trong cổ họng tôi.

– À chiều nay anh rảnh chứ?

– Chiều nay sao? Em định đi đâu à? – Anh nhìn tôi, ánh mắt cứ như kiểu tôi không được đi đâu khỏi nhà ấy.

– Anh đừng nhìn em như vậy chứ! Ánh mắt anh làm em khó chịu lắm đó! – Tôi nhăn mặt, quay mặt đi nói với giọng hờn trách.

– Thôi nào! Nói anh nghe đi! Chiều nay em định đi đâu sao? – Lại là giọng nói con nít đáng ghét đó, anh lúc nào cũng dùng chất giọng này để dỗ tôi mỗi lần tôi giận anh.

– Anh trả lời câu hỏi của em đi đã!

– Anh rảnh!

– Vậy thì chiều nay đi với em đến dorm cũ của SNSD!!

– Làm gì ở đó?

– Họp mặt thôi! Cũng 7 năm rồi tụi em chưa gặp nhau. Lần này còn có cả Jessi nữa! Nếu anh có ý định bắt em ở nhà thì từ bỏ ngay đi! Anh không cấm được em đến gặp lũ nhóc ấy đâu!!! – Tôi lại nhìn thấy ánh mắt đó trên đôi mắt của anh, tôi khó chịu.

– Anh sợ Fany mà không sợ em sao?

– Em đáng yêu thế này sao lại sợ chứ!

Anh nói rồi kiss nhẹ lên chóp mũi tôi. Baekhyun là vậy, luôn có những hành động khiến tôi không thể nào mà giận anh lâu được.

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Cập nhật thông tin chi tiết về Tuổi 16 Và Có Cục Cưng – Chap 2 – 1/2 trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!