Bạn đang xem bài viết Tuổi 16 Và Có Cục Cưng – Chap 2 – 1/2 được cập nhật mới nhất tháng 11 năm 2023 trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Tựa đề: Tuổi 16 và có cục cưng
Tác giả: hattukissa
Nhân vật chính: YunJae
Rating: NC-17 (Nhưng yên tâm, tớ sẽ cảnh báo bài viết 17+ bằng cách đặt pass)
Cảnh báo: mpreg (mpreg là nam có thể sinh em bé ấy , là sinh tử văn ấy ạ)
Thể loại: Lãng mạn, tục tiễu
Độ dài: 6 chapter (nhưng tớ sẽ chia lại để trans)
Tóm tắt: Đó chắc chắn là vụ bê bối rầm rộ nhất năm khi Kim JaeJoong đã lọt vào ‘tầm ngắm’ của tên trộm xe – Jung Yunho
Người dịch: Ely YunJae
CHAPTER 2 – Part 1Lời của tác giả: Chapter 2 cũng có ảnh vẽ nữa! ^^ JaeJoong sẽ nói cái vấn đề này với Yunho ra sao đây ~
Giai đoạn đầu mang thai rất khó khăn, lại là lần đầu nên cậu không biết phải ăn uống hay làm gì để cung cấp chất bổ cho em bé trong bụng, việc đi khám bác sĩ ở gian đoạn này rất quan trọng, chỉ là cậu quá sợ nên không dám đi.
Lựa chọn duy nhất lúc này cho JaeJoong là chạy xe đạp quanh thị trấn, hy vọng sẽ gặp được Yunho hoặc chỉ là chiếc xe của anh ta. Đáng lẽ ngay từ đầu cậu nên nói tuổi của mình cho hắn biết để hắn sẽ có lý do chính đáng để tránh không làm chuyện đó với cậu, cậu biết hành vi của mình thật vô trách nhiệm, Yunho có thể tiếp tục bị quản thúc nếu chuyện này bị phanh phui.
Hình như cậu đã cư xử như một thằng ngốc mất rồi, tình yêu sét đánh của cái tuổi nổi loạn này khiến cậu tin rằng Yunho sẽ lắng nghe nỗi lo của cậu về đứa bé. Xe của hắn thường đậu ở bãi đổ xe gần quán rượu nhưng tăm hơi thì chẳng thấy đâu, cậu đã dành hẳn một ngày ngồi chờ ở cái bãi đổ xe đó mà vẫn không gặp được hắn, thậm chí ngày nào cũng dậy sớm đi đến trường dù là đang nghỉ hè, rồi ngồi ngay trên cầu thang chỉ vì hy vọng có thể gặp chú gác cổng – một người khá quen thuộc với hắn.
Sáng thứ sáu đẹp trời, cậu vẫn ngồi chỗ cũ được hai tiếng đồng hồ rồi, dùng một cái cây dài vẽ vời trên đống sỏi trước cổng trường, cuối cùng cậu cũng chờ được đến lúc chú gác cổng bước ra với cái máy cắt cỏ. Cậu đứng bật dậy từ thật nhanh, vội vã tiến đến gần người đàn ông trung niên, chú hình như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy mùa hè mà vẫn có một học sinh đến đây, đi lòng vòng trong sân trường. Trường học thường là lựa chọn cuối cùng của mấy đứa học sinh để tận hưởng mùa hè.
“Này cháu” Chú lúng túng vẫy vẫy tay, nhìn cậu bé đang tiến lại gần mình “Cháu đến đây làm gì thế?”
“Cũng không có gì ạ” JaeJoong thì thầm, dừng lại ngay trước mặt chú gác cổng. “Cháu chỉ muốn hỏi là dạo này chú có gặp Yunho không”
“Cháu không biết gì à? Nó bị bắt rồi. Bị bắt từ hai tuần trước rồi nhưng mà được giảm án nên chắc sắp được thả rồi đó.”
“Anh ta làm cái gì phạm pháp hả chú?” JaeJoong cố trấn an bản thân, không để lộ sự lo lắng trong lòng “Ảnh có sao không ạ?”
“Có người đột nhập vào nhà của ông Park và người ta ngay lập tức nghĩ là nó làm. Nhưng mà họ chẳng nghĩ đến trường hợp thôn mình có một đứa tội phạm khác”
“Yunho không có làm mấy cái chuyện đó nữa đâu” JaeJoong bênh vực người trong lòng. “Cứ nhốt anh ấy như thế sao? Chả có công bằng gì cả.”
“Cháu nói đúng” Người đàn ông lớn tuổi nheo nheo mắt “Nó là người tốt nhưng mà chẳng có ai tin nó.”
“Vâng ạ… cháu cám ơn” Cậu lẩm bẩm, thất vọng vì vẫn chưa dò hỏi được chỗ hắn ở.
“Trước khi được thả nó bị quản chế làm việc ở nghĩa trang ấy” Chú lên tiếng trong sự ngạc nhiên của cậu “Gần đường cao tốc phía nam ấy, cháu đến đấy tìm nó thử xem.”
“Cháu cám ơn ạ.” Miệng JaeJoong nở một nụ cười tươi rói, vừa quay đi vừa vẫy tay với chú gác cổng.
Đạp xe đến nghĩa trang chỉ mất có vài phút thôi nhưng cậu cảm giác như kéo dài cả thế kỉ. Cậu nôn nao được gặp Yunho nên dần quên mất cái vấn đề cực lớn mà sắp phải nói với hắn. Chắc hẳn Yunho sẽ quát vào mặt cậu rồi bắt cậu đi bỏ ngay đứa bé trong bụng, nhưng mà nếu phải đi đến bước đó thì thà là Yunho ra lệnh còn hơn là bắt cậu phải tự mang cốt nhục của mình bỏ đi.
Ngay khi đến được nghĩa trang, cậu vứt ngay chiếc xe đạp bên đường rồi hối hả đi tìm Yunho. Cái nắng cháy da giữa trưa như thiêu đốt làn nha mỏng sau cổ JaeJoong.
Cũng không lâu lắm thì cậu tìm được hắn, Yunho cúi đầu cặm cụi điều khiển cái máy cắt cỏ xuống dốc. Chỉ đứng nhìn Yunho thế này sau nhiều ngày không gặp, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn mặc chiếc áo thun ba lỗ màu trắng, quần sọt ngắn hơi rộng, râu lún phún trên mặt, tóc bù xù nhưng đối với JaeJoong – hắn vẫn phong độ, hoàn hảo như mọi ngày.
“Yunho” Cậu kêu hắn thật to, mừng rỡ chạy thật nhanh về phía hắn nhưng lại mất thăng bằng, lăn tròn xuống đồi.
“Chết tiệt, cái nhóc này” nhìn thấy cậu ngã, Yunho không biết nên cười hay nên sốc bây giờ, hắn ngồi xuống vội vã đỡ cậu đứng dậy, “Không sao chứ?”
Cậu rên rỉ, mắt nhìn xuống đầu gối bị vài cọng có dập bám lên. “Au, chắc không sao”
“Em tới đây là gì?” JaeJoong như được trút bỏ gánh nặng trong lòng vậy, giọng hắn nghe không có bực bội khi thấy cậu.
“Em muốn gặp anh” JaeJoong trả lời, vẫn đang thích thú vì Yunho vẫn đang nắm tay cậu cho cậu giữ thăng bằng. “Em có chuyện muốn nói”
“JaeJoong, em phải hiểu rõ là cái chuyện hôm đó sẽ xảy ra chỉ một lần thôi.” Hắn thở dài, nhẹ nhàng phủi đi vài cọng cỏ trên vai cậu. “Em thật sự rất dễ thương, nhưng mà tôi không thể mạo hiểm được.”
Cậu quyết định chỉ nói ra một lần rồi khiến hắn im miệng luôn. “Em đang mang thai.” Bây giờ thì thành công rồi, bên tai chỉ còn tiếng dế râm ran.
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, miệng Yunho dần đóng mở như con cá mắc cạn trên nước, muốn nói gì đó nhưng không thể phát thành tiếng.
“Chết tiệt” Cuối cùng cũng lên tiếng, hắn buông cánh tay cậu ra và ngồi bệt trên cỏ. JaeJoong mon men đến gần ngồi cạnh hắn, hai tay ôm chặt đầu gối đợi chờ quả bom bên cạnh phát nổ.
“Là – là con của tôi hả?” Yunho lắp bắp, không thể nói thêm chữ nào cho câu này dài hơn được. Hắn lấy gói thuốc là từ túi sau, châm một điếu, nhìn chằm chằm vào bụng cậu giống như là đứa bé trong bụng sẽ chui ra ngay lập tức vậy.
JaeJoong gật gật, nghĩ nghĩ một hồi cậu quyết định nói thật. “Đúng vậy, đêm đó là lần đầu của em.”
“Cái gì?” Hắn trông còn choáng váng hơn khi nãy. “Nhưng mà… Khốn kiếp.”
“Em biết là anh không muốn giữ cục cưng lại.” Cậu thở dài, cắn chặt môi dưới, cố nén giọt nước mắt đang chuẩn bị trào ra. Cậu ngốc quá, còn tưởng tượng ra cái viễn cảnh lãng mạn như trong cổ tích. Yunho cũng chẳng phải bạch mã hoàng tử đến giải cứu cậu khỏi cái đống rối ren này.
“À mà, chờ tí.” Hắn luồng tay vào trong tóc mình. “Em đã gặp bác sĩ chưa thế?
“Cám ơn em vì đã nghĩ đến tôi, nhưng mà… Đấy là lần đầu của em à? Đêm đó em rất …”’ Hắn nói trong khi hút thuốc. “Đêm đó tôi không có chuẩn bị cho em, đau lắm đúng không?
JaeJoong mỉm cười một chút, cậu vui mừng khi nghe ra trong giọng Yunho có sự lo lắng. “Em không sao, cũng đâu phải là con nít hay gì đâu.”
“Em là con nít chứ gì nữa.”
“Ừ, bây giờ trong bụng có con nít thiệt rồi nè, còn là con nít của anh nữa.” Cậu xoay phắt sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn nữa, khung cảnh mùa hè đẹp đẽ trước mắt dường như trở nên xám xịt.
“Bây giờ em thấy sao? Lúc nãy ngã không sao chứ? Có đau ở đâu không?” Yunho hỏi, vươn tay lúng túng ôm nhẹ lấy vai cậu.
Cậu gật gật, dùng mu bàn tay quẹt đi hàng nước mắt đang lăn dài. “Em không sao, Anh đi đến chỗ bác sĩ với em có được không? Để lấy cục cưng ra.”
“Đi cái gì mà đi?” Hắn nắm chặt tay cậu, giật cậu quay lại đối diện với mình, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình. “Cục cưng cũng là con của tôi! Tôi có cho bỏ chưa mà đòi bỏ?”
Cậu ngạc nhiên đến tột độ, trong mắt hắn hoàn toàn chính là sự nghiêm túc, “Anh muốn giữ cục cưng lại hả? Anh muốn giữ con em lại hả?”
“Con của tụi mình!” Hắn sửa lời cậu, ném đi điếu thuốc trên tay, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu lần nữa. “Tất nhiên là tôi muốn giữ cục cưng rồi, nhưng quyết định là ở em.”
“’Em muốn giữ, em muốn giữ mà.” Cậu ngay lập tức nói lên mong muốn của mình, trái tim trong lồng ngực muốn nổ tung vì niềm vui tột cùng. “Dù biết sẽ rất khó khăn, nhưng em muốn giữ con lại.”
“Tôi chỉ không hiểu tại sao lại thế này được, chẳng phải đã dùng condom sao?” Hắn tò mò.
“Ban đầu thì có, nhưng mà bị rách. Qua sáng hôm sau cũng không có dùng.”
Yunho gãi gãi đầu . “Cái chuyện này thật hy hữu, em còn là con trai … Nhưng mà chuyện khó tin vậy lại xảy ra với chúng ta.”
“Ừm” JaeJoong đồng ý với hắn, nhắm hai mắt lại tận hưởng ánh sáng mắt trời ấm áp, tự dưng cậu cảm thấy mọi lo lắng dần tan biến.
[Ảnh chị tác giả vẽ cho đoạn này ~]
————————————————————————–
Ngọt hôn? ngọt hôn các nàng? hí hí ~
Ảnh này gần gần giống với đồ anh Jung mặc trong đoạn này ~ hị ~ phong độ chán ;))
Đầu tuần vui vẻ ^^
Share this:
Số lượt thích
Đang tải…
Tác giả: Ely YunJae
Cassiopeia
YunJae
Support TVXQ! and JYJ
Contact: Ely YunJae @ FB
Tuổi 16 Và Có Cục Cưng
CHAPTER 3 – Part 1
“Lúc nào đó em sẽ nói. Em kể anh nghe chuyện em cãi nhau với mẹ rồi đấy. Mẹ không thích vậy đâu.” Cậu thở dài khi nhìn thấy trước mắt đã là khung cảnh trên còn đường vào thị trấn quen thuộc. Cậu cắn cắn môi. “Anh nói cũng đúng. Nhưng mà em lo quá.”
“Bao giờ em mới tính nói với bố mẹ?”
“Hay là cứ nói tôi với em đang hẹn hò, coi ba mẹ em phản ứng sao?.”
“Đừng để cho ba mẹ em biết mình giả bộ là được. Nói như vậy thì lúc tôi hay đến nhà ba mẹ em cũng sẽ tập quen dần.” Yunho giải thích “Ba mẹ sẽ bắt em không được gặp anh nữa. Có khi còn nhốt em, cấm em gặp anh ý chứ.” Giọng cậu như lạc đi. Yunho dừng xe bên đường, xoay người cậu lại nhìn mình. “Nè nhóc, nhìn tôi nè. Họ cấm em được, nhưng làm sao cấm tôi không được ở cạnh cục cưng và em.” “Anh làm sao biết được chứ.” JaeJoong lẩm bẩm, ngả người vào vòng tay Yunho khi tay hắn vòng qua chiếc eo có chút to lên, kéo cậu lại gần, ôm lấy cậu. Cậu vùi mặt vào cổ áo của hắn, hai tay đặt trên vòm ngực săn chắc của hắn, cố hết sức để không khóc.
“Hai đứa mình có hẹn hò đâu.”
“Chỉ hôn một cái thôi mà ~” Cậu nhắm mắt lại, còn Yunho tiến lại JaeJoong hơn, làm lông mi cậu chạm vào má hắn.
” Chỉ cần hôn một cái thôi hả? Không có thêm cái gì hết đúng không?” Hắn mỉm cười, rõ ràng là nghi ngờ lời nói của cậu.
Rõ ràng là JaeJoong không phải người duy nhất gặp phải cái vần đề phải kiềm chế dục vọng đầy khó khăn này. Ngay khi Yunho đặt đôi môi dày quyến rũ của hắn lên môi cậu, JaeJoong cảm nhận được những cái vuốt ve trên khắp cơ thể mình, bàn tay hư hỏng luồng hẳn vào bên dưới áo cậu, trượt xuống từ từ đến khi chạm vào cặp mông căn tròn. JaeJoong ngay tập tức mở hai cánh môi để lưỡi Yunho dễ dàng vào trong miệng cậu làm loạn, cũng giống như cái đêm của mấy tháng trước hai người đã làm trên xe. Yunho trao cậu những nụ hôn như người đói khát gặp ốc đảo giữa sa mạc, đầy nhưng vững chắc, rất nồng nàn, chứa đựng ham muốn bên trong hắn. Dù là JaeJoong chỉ nhõng nhẽo đòi một nụ hôn nhẹ, nhưng Yunho dường như không có dấu hiệu chậm lại. Cậu thấy nụ hôn này mạnh mẽ hơn nhiều so với mấy nụ hôn lần trước bởi vì lần này là hoàn toàn bất ngờ, đôi môi họ hòa quyện vào nhau thật hài hòa. Hơi thở Yunho ngày càng gấp gáp hơn, hắn kéo JaeJoong qua khỏi hộp số chắn giữa ghế tài xế và ghế phụ, để cậu ngồi lên đùi mình, kéo hai chân cậu quấn quanh hông mình. Nơi hai đôi môi giao triền càng thêm mãnh liệt. JaeJoong ôm lấy gương mặt hắn để bảo đảm là Yunho không rời môi hắn khỏi cậu. Chiếc eo thon nhỏ bắt đầu cử động, chà xát cặp mông căng tròn vào đủng quần Yunho – nơi con ‘quái vật’ đang ngủ say. Hắn rên rên trong cổ họng, hai bàn tay chai sạn tóm lấy thắt lưng JaeJoong rồi giúp cậu di chuyển. Cậu dùng sức từ hai chân và bụng dưới cố đưa đẩy, chà xát vào hắn, đến khi cảm thấy bản thân giống như là đang phát ra tiếng thút thít. “Em muốn anh vào trong. Em muốn anh … rất muốn…”. JaeJoong nói ra mong muốn của bản thân, đôi môi đỏ mọng di chuyển nhè nhẹ trên môi hắn, quyến rũ đến mê người. “Khốn kiếp, JaeJoong à.” Hơi thở càng thêm gấp gáp, hắn nắm chặt lấy mông cậu. [Ảnh chị tác giả vẽ cho đoạn này]
[Có cảnh không dành cho trẻ em ~ Ya nhẹ ^^]
Ban đầu đặt tên cục cưng bà Bí Đỏ xong giờ kêu là Đậu Phộng =))
Anh Yêu Em (Vkook) Chap 2
-JungKook sao thế kia?
-Lớp trưởng mình chạy đi đâu vậy?
-JungKook dạo này xanh xao quá! Chắc có chuyện gì đó!
-…..
Nghe những lời bàn tán đó, Taehyung cũng tò mò tại sao hôm nay cậu có biểu hiện lạ như vậy? Thấy Jimin chạy theo cũng không mấy lo lắng nghĩ chắc Jimin cũng đem cậu ta xuống phòng y tế mà thôi. Anh bỗng dưng đứng lên, đi một mạch tới phòng y tế mặc kệ tiếng kêu của Sohee, vừa bước vào thì không thấy một bóng người, anh hơi lo, nếu cậu ấy không ở đây thì chỉ có thể Jimin đem cậu ta đến bệnh viện, liền bỏ buổi học hôm nay chạy thẳng đến bệnh viện.
JungKook đã tỉnh táo, cậu dần dần mở mắt, nhăn mặt lại vì ngửi thấy mùi sát trùng liền biết mình đang ở bệnh viện, cậu mở mắt ngồi dậy thì cũng là lúc Jimin bưng chén cháo bước vào, mặt vui vẻ nhìn cậu nói:
-Này! Mau ăn cháo cho khoẻ rồi cho thai nhi nằm nghỉ ngơi nữa đó nha! Nè mau ăn đi!
Khi nghe Jimin nhắc “thai nhi” cậu đơ người, Jimin đang có vấn đề sao? Thai nhi gì ở đây? JungKook hai tay đỡ tô cháo cho Jimin, cười cười nói:
-Cậu, đầu óc có vấn đề hay không mà nhắc thai nhi gì ở đây!
-Aigoo! Vậy cậu không biết rồi! Cậu đang mang thai được hai tuần rồi và đứa bé trong bụng đó là con của Kim Taehyung đó! Không tin thì tôi đưa giấy khám xét nghiệm siêu âm cho cậu này.
Jimin nói xong liền giơ tờ giấy đưa cho JungKook, cậu như không tin vào mắt mình. Là cậu có thai sao, đứa bé này là sinh linh của cậu và Taehyung sao? Cậu vui lắm nhưng cũng có phần lo sợ liệu Taehyung có chấp nhận hay lại muốn vứt bỏ nó không? Đang nghĩ đến Taehyung sẽ như thế nào thì âm thanh mở cửa truyền đến làm Jimin và JungKook phải chú ý đến người đang bước vào, chính là Kim Taehyung. Cậu sợ hãi nhìn anh, quay mặt qua chỗ khác, Taehyung nhìn Jimin kêu cậu ra ngoài để anh có thể nói chuyện với JungKook. Taehyung đợi Jimin ra ngoài, ngồi xuống nói với cậu:
-Trong người thật sự có ổn hơn chưa?
-…..
-Sao em không trả lời tôi?
-…..
-Trả lời tôi mau!
-Anh hại tôi ra nông nổi này thì anh khiến tôi ổn ư? Hành hạ tôi đến mức liên tục nằm viện có thật sự là ổn hay không?
Cậu không thèm nhìn anh mà vô thức nói những lời đó ra, đương nhiên rằng anh ta sẽ chẳng bao giờ thương hại cậu đâu vì cậu như một con rối thôi, có nói anh ta cũng chả để ý gì đâu nhỉ? Cậu giấu tờ giấy khám xét phía sau lưng và hành động đó Taehyung liền rất nhanh thấy, anh bước tới trước mặt cậu, chìa bàn tay nói:
-Đưa tôi tờ giấy đó!
-Không!
-Đừng để tôi nói nhiều đưa nhanh!
Sau một hồi giằng co thì tờ giấy đó cũng vào tay Kim Taehyung, anh mở ra đọc liền bất ngờ nhưng sau đó rất nhanh chóng giữ phong độ quay qua nhìn cậu:
-Cậu hãy mau đi phá nó đi!
End chap 2
Share this:
Số lượt thích
Đang tải…
My Soulkeeper – Chap 10.2
TaeYeon đi cùng Jessica để tránh nạn. Jessica ngồi trên kiệu băng còn TaeYeon ngồi trên đài hoa hồng.
TaeYeon lo lắng, hai tay nắm chặt, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía sau xem YoonA có tiễn cô không.Rồi lại quay lên trên, ánh mắt buồn rười rượi. Cô cảm thấy bất an vô cùng.
Jessica thấy vậy thì vỗ nhẹ vào tay TaeYeon:” Yên tâm đi con. Mọi chuyện sẽ ổn”
– Dạ – TaeYeon gật đầu mỉm cười với Jessica để Jessica yên tâm. Rồi họ tiếp tục lên đường.
Đi đến cổng Thiên đình, bỗng có một thiên thần nhỏ nào đó bay vù đến.
– Thưa Hoàng Hậu. Có chuyện gấp ạ!!
– Nói. – Jessica giọng lạnh lùng.
– Dạ…dạ…thần không biết là có chuyện gì nhưng Thượng Đế cho gọi người. – Tên thiên thần đó cúi gầm mặt.
– Thượng đế sao? – Jessica nhíu mày. Cô vừa tạm biệt Yuri mà.
Phựt.
Tên thiên thần kia bị một thanh kiếm bằng băng xuyên qua. Máu nhuộm đỏ một đám mây.
Jessica nhếch mép:” Hắn đến rồi “
Là một thiên thần thì khó lòng mà chết dễ dàng như vậy, tên kia hẳn là vừa được đưa lên đây để đi đánh lừa cô.
– Đi mau ! – Jessica gấp rút phóng cánh. TaeYeon cũng bật tung đôi cánh xanh dương.
Cả hai bay vút xuống hạ giới. Jessica và TaeYeon bay mải miết. Đi bên cạnh còn có thiên thần Tiffany. Tiffany đi đằng sau,tay luôn cầm cung để bảo vệ Hoàng hậu và TaeYeon.
Dừng lại ở một thác nước, Jessica vung tay lên. Làn nước từ từ mở ra, như có bàn tay ai đó vén gọn làn nước, tạo lối đi.
– Vào đi TaeYeon, Tiffany.- Jessica gọi hai người.
– Vâng. – Cả hai đồng thanh đáp rồi nhanh gọn đi vào.
Jessica đi tới đâu, một ngọn băng sáng rực tới đó. Nơi đây tuy băng giá nhưng không hề hấn gì với TaeYeon và Tiffany.
Những ngọn băng sáng rực lên như đuốc.
– Đây là Thiên Băng Cốc. Nơi đây không ai biết ngoài ta và Yuri. Ta từng đưa Jung Heol đến đây để trị thương. Nhưng tuyệt nhiên hắn không hề nhớ lối vào. Và ta đã niệm thần chú qua màn nước. Nếu như niệm đúng thần chú sẽ vào được còn nếu không sẽ nhiễm độc mà chết. – Jessica từ tốn nói. TaeYeon há hốc mồm. Cô cứ nghĩ Jessica chỉ là một cô gái phàm trần do nhan sắc tuyệt mĩ nên được chọn lên sinh hạ Thái Tử, ai dè, Yuri thực lòng yêu thương Jessica. Rồi còn dạy Jessica cách dùng phép thuật. Jessica mỉm cười nhẹ với TaeYeon rồi quay qua Tiffany – Ngươi ở lại đây với TaeYeon. Nếu nó có mệnh hệ gì, ta sẽ trách phạt ngươi. Ngươi cũng phải dạy TaeYeon phép thuật. Ta tin ở ngươi
Tiffany nghe lời dặn dò của Jessica, nhún một chân xuống:” Vâng thưa Hoàng hậu”
– Được. TaeYeon, con ở lại đây. Tiffany cũng thuộc dạng thiên thần thông thạo các loại thuật pháp. Có gì, con cứ hỏi Tiffany. – Jessica dặn dò TaeYeon.
– Vâng, thưa mẹ. – TaeYeon cúi đầu.
– Được. Khi nào trận chiến kết thúc, ta sẽ đến đón hai con. Tuyệt đối không được đọc thần chú để ra ngoài. Nếu không, ta cũng sẽ không thể cứu được các con. – Jessica dặn dò lần cuối rồi đọc thần chú, bay về Thiên Đình.
TaeYeon quay qua Tiffany:” Nhờ cậu rồi, Tiffany”
– Dạ, không có gì thưa Thái tử phi – Tiffany.
– Này, khi có hai chúng ta, hãy xưng hô như bạn bè với nhau. Được chứ ? – TaeYeon nhăn mặt.
– Không được thưa Thái tử phi. Đó là Thiên Quy. – Tiffany quỳ rạp, vội vã lắc đầu.
– Vậy coi như tớ ra lệnh cho cậu! Cậu phải xưng hô với tớ như bạn bè. – TaeYeon đỡ Tiffany đứng dậy.
– Nếu đó là mệnh lệnh của Thái Tử phi ạ. – Tiffany.
– Được. Vậy gọi TaeYeon hoặc Tae nha! – TaeYeon mỉm cười ngố – Và nhớ không dạ vâng gì ở đây hết.
– V-vâ…ừm…- Tiffany gật đầu.
– Tốt! – TaeYeon mỉm cười.
Tiffany mỉm cười tươi đáp lại TaeYeon.
——
– TaeYeon sao rồi mẹ? – Yoona lóng ngóng.
– Không sao. Mẹ đưa TaeYeon đến Thiên Băng Cốc rồi. – Jessica mỉm cười.
– Vâng. Mẹ ơi ! Cảm ơn mẹ! – Yoona ôm chặt Jessica.
– Không có gì, con yêu. Hứa với mẹ, con phải an toàn trong trận chiến này. – Jessica dặn dò. Kì thực Jessica cũng lo lắng không kém gì TaeYeon. Một người là con còn một người là chồng. Kwon Jung Heol có một đội quân hùng mạnh. Và Jessica nghĩ, ở chốn Thiên cung, ắt hẳn có người làm đồng phạm với hắn.
– Con hứa đấy, mẹ yêu của con! – YoonA cười tươi.
– Ngày mai lên đến đây. Hừm…con đang bối trí quân để tiêu diệt hắn một cách nhanh nhất mà không hao binh tốn lực. – YoonA buông Jessica, chỉ vào sách lược trên bàn đá thủy tinh.
– Vậy mẹ con ta cùng bàn. – Jessica mỉm cười, ngồi xuống ghế.
– Dạ. – YoonA cũng ngồi xuống cạnh mẹ mình.
* 2h sau *
– Hắn ta gần đến nơi rồi thưa Thượng Đế . -Thiên thần SooYoung thông báo.
– PHÓNG HỎA CUNG. – Giọng Yuri vang lên âm trầm đầy quyền lực.
Vèo vèo vèo.
Những mũi tên chuẩn xác bay như mưa xuống phía đội quân Jung Heol.
Nhưng chỉ trúng được khoảng 50 tên.
– Hahahaha. Kwon Yuri. Có vậy thôi sao? THẬT LÀ THẢM BẠI. – Jung Heol cười khành khạch.
Yuri chỉ cười khỉnh:” PHÓNG THIÊN BĂNG CUNG “
Vèo vèo vèo.
Đợt cung tiếp theo có sức công phá không hề nhẹ.
Hàng loạt tên địch chết.
– CŨNG GỚM ĐẤY. – Jung Heol nói. Hắn ta đang rủa thầm trong lòng, xem ra, đánh trực diện không thể thắng. Thôi thì, hắn ta sẽ dùng tâm kế.
– Ta đang đợi ông phản công. – YoonA khoanh tay. Cao cao tại thượng bên cạnh chiếc ghế rồng của Yuri.
– Chưa cần vội Thái Tử YoonA. Ta đang tìm kiếm Thái Tử Phi. – Jung Heol nói.
YoonA mỉm cười:” Thái Tử Phi đang mang long thai, không nên tiếp xúc với hạng người như ông “
– Hahahahaha. Ngươi lừa trẻ lên ba sao? Rõ ràng cô ta đang ở Thiên Băng Cốc. – Jung Heol nói.
– Vậy nếu người giỏi thì cứ đến Thiên Băng Cốc mà tìm. – YoonA đáp lại, rất từ tốn. Không thay đổi chút sắc mặt.
– Ta không đi. Ta sai BAEKHYUN đi. BYUN BAEKHYUN. – Jung Heol đáp.
– À…là cái hạng vô danh .- YoonA cười nửa miệng. – Ngươi thật lắm lời, có giỏi thì lên đây, chiến đấu đi nào.
YoonA vừa dứt lời, đám tiểu tử của Jung Heol lao nhao xông lên phía trước.
YoonA vung tay. Hàng loạt bông hoa cúc vàng rớt xuống. Đám lao nhao dưới địa ngục vốn là chưa bao giờ được chiêm ngưỡng thứ hoa lạ, đẹp. Ngay cả đến Jung Heol, suốt ngày bận rộn nơi địa ngục tối tăm nên cũng quên đi vẻ đẹp tinh túy của hoa.
Đám tiểu tử sựng lại, tay đưa lên đón nhận những cánh hoa rơi. Đưa lên mũi hít hà.
Hương thơm của hoa cúc cực kì dễ chịu.
– LŨ NGU NGỐC! HOA CÓ ĐỘC. – Ji Hyun (tên tướng nhỏ ở địa ngục ) lên tiếng.
Ji Hyun dứt lời, đám tiểu tử ngã lăn ra. Chết hết.
YoonA mỉm cười đầy mãn nguyện.
– Đừng tự mãn vậy, Thái Tử. Ta còn nhiều người mà. – Jung Heol mỉm cười.Hắn ta phất tay, một đám lao nhao khác lại mọc lên.
Chúng xông lên. Hoa anh đào của YoonA tới tấp bay xuống. Lần này chúng rút kinh nghiệm, bỏ qua đám hoa tuyệt đẹp kia mà tiếp tục lao lên. Tuy nhiên, chúng không biết, chỉ cần hoa anh đào này chạm nhẹ vào da là đã gây mẩn ngứa, chết tại chỗ.
Hoa anh đào như mưa đáp xuống người chúng. Cả lũ lăn ra gãi gãi rồi chết.
Anh đào tuyệt kĩ và Cúc hoa thần chưởng là hai chiêu pháp YoonA học lúc 2 tuổi…
*** Thiên Băng Cốc ***
– Đang đánh nhau phải không ? – TaeYeon bồn chồn, lo lắng.
Tiffany áp tai vào chiếc vòng vỏ sò trên cổ, nghe ngóng:” Ừm. Họ đang đánh nhau đó TaeYeon. Bên ta thắng. Đừng lo!”
TaeYeon mỉm cười.Tiffany tiếp tục nói:” Wow! Anh đào tuyệt kĩ và Cúc hoa thần chưởng kia. Đẹp dã man!”
– Là gì? – TaeYeon nhăn mặt.
– À, là hai kĩ năng của Thái à..YoonA. Cô ấy học nó lúc lên 2. Hai phương thức này làm nên một bức tranh hoa vô cùng thơ mộng nhưng cũng vô cùng tàn khốc. – Tiffany cố nhớ lại những gì đã được học.
– Hử? – TaeYeon vẫn chưa hiểu.
– À, thì nó sẽ là bắn ra những bông hoa cúc, hoa anh đào đẹp mê người. Tuy nhiên, cậu ngửi hoa cúc thì cậu sẽ chết. Anh đào chạm vào cậu sẽ khiến cậu ngứa và cũng chết. – Tiffany nhún vai giải thích.
– Cái gì? Woww. – TaeYeon cảm thán.
– YoonA của cậu rất giỏi đấy! – Tiffany huých nhẹ vai TaeYeon trêu.
– ya! Tiffany! – TaeYeon đỏ mặt.
– TaeYeon? TaeYeon? – Tiếng ai đó vang vọng bên ngoài cửa hang.
TaeYeon đớ người. Giọng nói ấy….của BaekHyun.
TaeYeon định lên tiếng thì Tiffany đã bịt miệng TaeYeon lại:” Suỵt.”
– TaeYeon à…anh biết em ở trong đó. – BaekHyun tiếp tục. Hắn ta đang sai đàn em nghĩ cách phá cửa hang.
-…
– Xin em TaeYeon ạ. Bây giờ em hãy đi cùng anh. Đội quân của Jung Heol rất mạnh. Hắn ta nắm giữ gần hết quan đại thần trong Thiên cung rồi. Hắn ta sẽ giết em mất. Nhưng….nếu em đi với anh, anh sẽ bảo vệ em. TaeYeon! Anh đồng ý làm cho hắn vì em. Vì anh tưởng rằng em ở địa ngục, anh có thể hồi sinh cho em rồi chúng ta cùng nhau sống. Anh đã là một thằng ngu ngốc khi yêu cô ả HyoMin đó. Anh xin lỗi TaeYeon! Nhưng bây giờ hãy đi cùng anh đi, TaeYeon. Em sẽ chết cùng với YoonA mất. – BaekHyun tiếp tục nói.
– Tôi nguyện chết cùng YoonA, còn hơn là sống với anh. – TaeYeon đáp.
– Em!! Đó là do em lựa chọn đấy! Tôi không thể phá cửa hang nhưng Jung Heol có thể. Hắn ta sẽ giết em. Lúc đó, đừng van xin tôi! – BaekHyun gắt lên.
Mấy tên đàn em của hắn đã chết bởi không phá được bùa chú. Hắn ta sợ chết nên không dám thử.
Rồi hắn ta mọc cánh đen, bay vút lên.
TaeYeon và Tiffany thở phào khi hắn đã bay đi, TaeYeon giục:”Fany, xem xem chúng ta giờ sao?”
– Ừm.
Rồi Tiffany lắng tai nghe ngóng.
Mặt Tiffany thoáng chốc biến sắc.
– S…sao vậy…Ti…Tiffany…- TaeYeon lay vội Tiffany. Tiffany đội nhiên ngã khụy, ngất lịm trong vòng tay TaeYeon.
– TIFFANY!!! – TaeYeon hét ầm lên.
***
– AAAAAAAA – YoonA kêu lên. Cô đang thắng thì bỗng dưng tên cẩu quan ChanYeol phóng ám khí từ sau. Jung Heol mỉm cười. Yuri thẳng thừng dùng tay phi kim châm. ChanYeol chết đứng tại chỗ.
Ngay sau đó, HyoMin – cô vũ thần dùng một đao xuyên qua người YoonA.
-AAAAAAAA- YoonA trào máu. Trọng thương.
– MAU! ĐƯA YOONA NGHỈ. – Yuri gầm lên. Trên nền trời xanh,băng từ đâu lao tới phía YoonA.
– M…mẹ…- YoonA khó khăn. Jessica òa khóc:” Mẹ đã nói con cẩn thận mà!” Jessica xây dựng một tường băng bao quanh cô, YoonA và Yuri.
Yuri đến bên YoonA:” Yoong…con có sao không?”
– Phụ…phụ hoàng…con…con…- YoonA khó khăn.
– Sica. Nàng đưa YoonA về phòng tĩnh dưỡng. Ta sẽ giết hết lũ ở đây! – Yuri dặn.
– Nhưng sẽ rất nguy hiểm cho Yul nếu em không ứng cứu kịp.
Phập phập phập.
Hàng loạt mũi đao đang được phòng đến với mong muốn phá tan mảng băng phòng thủ của Jessica.
– Yul sẽ ổn! – Yuri gật đầu. Jessica hôn lên môi Yuri:”Em yêu Yul” Rồi gạt nước mắt, ôm YoonA vào lòng. Tà áo trắng thêu hình phượng bay phất phơ trong gió rồi mất hút.
– Con ngươi kém quá! – Jung Heol nói. Yuri nhận lấy đao từ thuộc hạ:” Đồ đánh lén hèn hạ.”
– Hahahahahaha. – Jung Heol cười vang.- Miễn là thắng. Phải không Yuri? Ngày xưa ngươi cũng dùng phương thức này mà?
– Câm miệng. Chuyện ngày xưa, ta cấm người nhắc lại. – Yuri chĩa mũi dao về phía JungHeol.
– Hahahahaha. Ngươi sợ sao Kwon Yuri? Thôi được. Ta đây sẽ đích thân đấu với ngươi. – Hắn ta lấy đao rồi tiến lên trước.
Đao của Yuri chạm khắc tinh xảo, có con rồng quấn xung quanh. Tỏa ra hỏa khí hừng hực.
Đao của JungHeol được quấn quanh bởi một con mãng xà, lười lúc nào cũng thè ra, chăm chăm cắn người. Màu đen là màu chủ đạo.
Hai bên lao vào nhau. Đường kiếm Jung Heol thô tục nhưng đầy nội lực.
Đường kiếm của Yuri thanh thoát và đầy nộ khí.
Hai bên giao chiến bất phân thắng bại.
Vài tên tướng nhỏ bên cạnh lao nhao, toan lao vào thì bị vài chưởng của đại thần SooYoung bắn bay ra xa.
– Yuri. Ta nhất định phải thắng ngươi! – JungHeol gầm lên, lao vào Yuri như điên.
– Ta nhất định không để ngươi thắng!! – Yuri hét lên. Một đao vung lên, xé đôi người JungHeol.
Jung Heol chết tươi. Máu đen tanh tưởi nhuốm màu đám mây.
Đám tiểu tử kinh hãi. SooYoung mỉm cười, giơ ngón cái:” CÒN AI MUỐN TẠO PHẢN?”
– Ta. – BaekHyun từ đâu lừng lẫy bước lên. Phừng phừng nộ khí.
– Hahahahahahaha. Ngươi? Ta? – Yuri nhếch mép.
– Để thần xử hắn ta, thưa Thượng đế. – SooYoung chắp tay.
– Được. – Yuri gật đầu.
SooYoung vung tay, một dải lụa trắng xen hồng phóng ra, cuốn chặt lấy BaekHyun.
BaekHyun xoay người, xé toạc làn lụa.
– Ngươi. – SooYoung ngạc nhiên.
BaekHyun nhếch mép:” Đừng khinh thường ta.” Nói đoạn, hắn ta lao tới, chĩa mũi kiếm về phía SooYoung.
Xoạt xoạt xoạt.
SooYoung phóng lụa bật ngược làn kiếm trở lại.
Hai bên giao kiếm một hồi, BaekHyun phóng kiếm đâm trúng ngực trái SooYoung khiến SooYoung trọng thương.
Thấy đại thần SooYoung trọng thương, đám phản bội đồng loạt quay ra chống lại Yuri.
Yuri sau khi giao đấu với JungHeol, tốn không ít sinh khí, nay bị cả hai phe chống lại. Tuyệt nhiên không đấu nổi.
BaekHyun trói Yuri lại:” Nói cho ta, cách vào Thiên Băng Cốc”
Yuri nhếch mép:”Tại sao?”
– Nói. – Hắn ta siết chặt vòng xích.
Từng tấc thịt của Yuri đỏ rần rần.
– Ta sẽ không bao giờ nói. Hãm hại TaeYeon là điều ta hối hận nhất 200 năm về trước.
– 200 năm về trước? Hahahahaha. Hẳn là vậy. Hối hận ? Ta tưởng nó không có trong từ điển của ngươi. – BaekHyun cười điên dại. Hắn xiết chặt dây xích. Thịt Yuri tím dần, tưởng như sắp đứt ra khỏi cơ thể. Mặt Yuri nhăn lại, đau đớn vô cùng.
Đau như vậy nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào.
– Quả là Thượng Đế. Hahahaha – BaekHyun tiếp tục siết chặt.
Yuri im lặng, cố gắng điều hòa thiên khí trong người.
– Nói mau đi kẻo ta cho thịt ngươi bay xuống trần giới bây giờ. – BaekHyun gầm lên.
Yuri chỉ nhếch mép cười.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAA – Yuri hét lên. Bao nhiêu chân khí vừa tụ họp được tan theo mây khói. Yuri mệt lả, khụy xuống nền mây trắng mịn.
– Hừ. Dậy xem nào! – Hắn gầm lên. Nhưng hắn cũng hao tốn không ít sinh lực rồi.
Phập phập phập.
Băng lãnh pháp của Jessica.
Những cung tên băng bay như mưa giết chết mấy tên tùy tùng nhỏ.
– Haha. – BaekHyun cười – Ta đang đợi ngươi, Jessica.
Jessica im lặng, căm giận nhìn hắn.
Đôi mắt long lanh nước nhìn Yuri đang nằm bất tỉnh.
– Yul…- Jessica thốt lên. hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
– NGƯƠI! – Jessica phóng kiếm.
– Muội muội. Bình tĩnh nào ~ – BaekHyun thong thả, hô biến một chiếc ghế mãng xà, ngồi lên.
– Ai là muội muội của ngươi? Đừng nói xằng bậy. – Jessica lạnh lùng, thu kiếm.
– Haha. Chẳng phải ngày xưa muội nói muội hận Yuri? Muội muốn giết Yuri? Xem ra giờ đã mê luyến lắm rồi. – BaekHyun nhếch mép.
Hắn ta tuy trông trẻ con hơn Jessica nhưng lại gia nhập Hắc phái sớm hơn Jessica 2 năm.
– Hừ. – Jessica hừ lạnh – Ngày xưa ta đã hiểu nhầm ngươi. Một tiếng “muội muội” ngươi nói ra không thấy ngượng mồm sao?
– Muội muội nỡ lạnh lùng với ta như vậy sao? Thôi được, ta nói muội nghe. Muốn cứu Yuri của muội, nói ta cách vào Thiên Băng Cốc.
– Ta không nói.
– Muội cứng đầu quá. Nhìn xem, Yuri của muội thua ta. Muội nghĩ, muội có thể thắng ta? – BaekHyun vuốt nhẹ thanh kiếm của mình.
– Ta…- Jessica chần chừ. – Chưa đánh thử, sao biết ?
– Haha. Muội muội muốn thử sao ? – BaekHyun cười khinh khỉnh.
Jessica đảo mắt:” Có vẻ tai ngươi không được tốt”
– Được. Vậy quyết đấu. – BaekHyun đứng lên.
Cả hai lao vào nhau.
Jessica đúng là thua BaekHyun vài phần. Cái chính là cô không ngờ được hắn lấy lại kí ức mấy trăm năm nhanh đến như vậy. Kiếm pháp của hắn cũng mạnh hơn xưa rất nhiều, có khi còn hơn cả “sư phụ” của cô ngày xưa…
– Sica…- Yuri gọi, Jessica quay lại nhìn.
– Cẩn thận. – Yuri vừa dứt lời thì lưỡi kiếm của BaekHyun phóng đến
Keng.
Sắc đến gai người.
Jessica thở nặng nề.
– Nói. – BaekHyun gầm lên, ấn mạnh thanh kiếm. Jessica bị lực của thanh kiếm làm cho khụy xuống. Lưỡi kiếm gần sát cổ.
– Là 05121804. – Yuri vất vả nói.
Cô xin lỗi YoonA. Xin lỗi TaeYeon.
Cô thật ích kỉ. cô biết nhưng cô không thể để Jessica bị thương.
Nước mắt Yuri rơi thật nhiều. Jessica cũng bật khóc. BaekHyun buông kiếm:” Tốt lắm”
Rồi hắn hô biến hai con mãng xà, cuốn chặt lấy hai người lao thẳng xuống địa ngục giam lỏng.
****
– Taeyeon…Taeyeon – Những tiếng gọi thất thanh, đứt quãng của YoonA vang lên trong tòa biệt thự.
– Thái tử…người tỉnh rồi? – Sunny đến bên.
Sunny đỡ YoonA dậy.
– A…- YoonA kêu lên. Vết thương chi chít khắp người khiến cô mệt mỏi.
– Umma…appa ta đâu ? – YoonA hỏi.
– Dạ…họ…- Sunny không dám đáp.
– Nói. – YoonA lạnh lùng.
– Dạ, họ bị mãng xà quấn lao xuống địa ngục rồi ạ…- Sunny nói trong sợ sệt.
– Sao? – YoonA hoàn toàn bị sốc – Còn…còn TaeYeon?
– Thần cũng không biết ạ. Chắc…chắc BaekHyun đang đón….- Sunny không dám nói tiếp. YoonA siết chặt nắm tay.
– Xin Thái tử đừng cử động mạnh. – Sunny van lơn.
– Ta biết rồi. – YoonA lạnh lùng. Cô đoán được BaekHyun đã biết mật mã vào Thiên Băng Cốc.
Cô thua rồi sao ?
Cô sẽ mất TaeYeon một lần nữa sao?
Không !!
Tuyệt đối không thể!!!
Share this:
Số lượt thích
Đang tải…
{Wonkyu Ver} Mistake (Chap2)
//Tháng 01//
“Một… Hai…. Ba… Bắt đầu!” – Tiếng Hyukjae vừa dứt thì chiếc đèn với hàng chữ “ON AIR” cũng bật sáng. Kyuhyun hít một hơi thật sâu rồi đeo chiếc tai nghe lên đầu.
“Chào mừng mọi người đến với Music’s Time! Tôi là phát thanh viên Kyuhyun….” – Giọng cậu đều đều vang lên bên tai chính mình.
Kyuhyun bắt đầu thấy chóng mặt – “Bảng Billboard của tuần này chứng kiến nhiều thay đổi…”
Mắt cậu mờ tới nổi không nhìn được những hàng chữ rõ ràng trên xấp văn bản đang cầm trên tay nữa – “Ca khúc Mr.Simple của Super Junior vừa lên bảng xếp hạng đã lập tức chiếm hạng nhất….”
Trong bụng cậu thấy nhộn nhạo – “Xin lỗi… Hyukjae, làm ơn dừng một chút được không?”
Không đợi Hyukjae trả lời, cậu lập tức tháo chiếc tay nghe ra, bịt miệng mở cửa lao ra khỏi phòng chạy vào nhà vệ sinh.
“Viccie, phát Mr.Simple ngay đi!” – Hyukjae ra lệnh cho cô đồng nghiệp kế bên rồi không đợi Viccie trả lời, Hyukjae đã tức tốc lao theo Kyuhyun vào nhà vệ sinh – “Kyu?”
Cậu đang gục mặt trên một cái toa let nôn thốc nôn tháo.
Hyukjae vội vàng chạy tới vỗ vỗ lên lưng cậu – “Sao vậy? Sáng nay cậu ăn trúng cái gì hả?”
“Không có!” – Kyuhyun ngẩng lên đáp, mặt xanh lè xanh lét – “Sáng nay tớ chẳng ăn gì cả…” – Vừa nói xong thì nôn tiếp thêm 1 chập nữa.
“Không… không cần….” – Kyuhyun kéo tay Hyukjae – “Hết rồi…” – Cậu đưa tấm khăn lên chùi miệng.
“Có thật là không sao không?” – Hyukjae lo lắng hỏi.
“Uh, dạo gần đây sáng nào tớ cũng bị như thế!” – Kyuhyun nhăn nhó làu bàu – “Chóng mặt và buồn nôn, nhưng một chốc thì hết!”
Hyukjae bật cười trước vẻ mặt của Kyuhyun, anh trêu – “Haha, coi chừng cậu có thai đấy!”
“Vớ vẩn, tớ là con trai. Vả lại phải qua đêm với ai thì mới…” – Cậu đột nhiên im bặt.
“Chắc là cậu ăn gì bậy bạ rồi! Phải giữ gìn sức khỏe chứ, đừng để ảnh hưởng tới công việc!” – Hyukjae cười – “Về nhà nghỉ sớm đi, tớ thay cho cậu ca này!”
“Không cần, tớ ổn mà!” – Kyuhyun bướng bỉnh, lồm cồm định đứng dậy.
Kyuhyun ngẩn người ngồi tại chỗ. Cảm giác trên đầu, và chiếc khăn trong tay, ấm áp đến rát bỏng…
~o0o~
“Bệnh nhân Cho Kyuhyun! Phòng 12!” – Có tiếng người đều đều vang trên loa.
Kyuhyun mừng thầm trong bụng vì cuối cùng cũng đã đến lượt mình. Cậu ghét cái không khí ảm đạm và có mùi sát trùng của bệnh viện, vì thế đến bệnh viện luôn là chuyện cuối cùng cậu làm khi không còn cách nào khác. Thế nhưng lần này, cậu không muốn đi cũng không được. Tình trạng buồn nôn của cậu cứ kéo dài liên tục mặc cho cậu làm đủ mọi cách, uống đủ lọai thuốc, từ nhuận tràng tiêu hóa cho tới đau bao tử, vậy mà vẫn không si nhê. Cậu đành phải lết xác tới đây.
Kyuhyun vừa đứng lên thấy một lọat ánh mắt quay lại ngó mình trân trân. Đa phần đều là con gái. Cậu vội vàng dòm trước dòm sau xem mình có dính gì trên người. Không có gì cả – “Quái, mấy người đó nhìn cái gì nhỉ?” – Cậu không tự trả lời được đành làm lơ đi tiếp. Cậu càng lúc càng không ưa bệnh viện.
Cậu dừng chân trước cánh cửa có treo con số 12, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào. Có một vị bác sĩ nam cao ráo mặc blouse trắng đứng quay lưng về phía cậu, chăm chú quan sát một chiếc máy lớn đặt ở góc phòng. Cậu nhìn vào tấm phiếu khám bệnh trên tay mình rồi khẽ tằng hắng nhỏ – “Er… bác sĩ Shim?”
“Ồ!” – Người đó giật mình quay lại. Cậu trợn mắt khi nhìn thấy mặt vị bác sĩ. Hai từ “Trẻ” và “đẹp trai” lập tức nhập cạch cạch vào não Kyuhyun. Dáng cao ráo, tầm 1m90. Tóc cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt thông minh nam tính, nhưng vẫn có nét trẻ trung, nhìn vào có thể đóan được rằng khỏang tầm 20. Đặc biệt là mắt sáng, chiếc kính đeo trên mắt không làm giảm điểm thu hút ở đôi mắt mà còn tăng thêm phần trí thức cho khuôn mặt cậu ta. Kyuhyun ngây người ra mà nhìn.
“Anh Cho, mời ngồi!” – Vị bác sĩ trẻ lên tiếng, kéo ghế ngồi xuống sau chíêc bàn làm việc
“A… xin lỗi…” – Kyuhyun nói, kéo ghế ngồi xuống đối diện – “Bác sĩ trẻ và đẹp trai như vậy, hèn gì mà lúc tôi được gọi bị bọn con gái nhìn ganh tị quá chừng!”
Bác sĩ phá lên cười – “Anh thẳng tính thật đấy! Bình thường bệnh nhân gặp tôi lần đầu đều có cùng phản ứng như anh, nhưng không ai nói thẳng với tôi như vậy cả! Tôi thích anh đấy! Gọi tôi Changmin được rồi!” – Changmin chìa tay ra.
Kyuhyun đưa tay bắt lấy tay Changmin theo phép lịch sự – “Tôi là Kyuhyun!” – Vị bác sĩ này không những trẻ một cách kỳ lạ mà tính tình cũng có chút khác thường nữa. Hầu hết các bác sĩ trước đây mà cậu gặp đều là mấy cha già với gương mặt hắc ám khó chịu, hỏi thăm bệnh tình mà như họach họe người khác, đã vậy còn khó tính nữa, một phần giải thích tại sao Kyuhyun không thích tới bệnh viện. Thế nhưng cái con người trước mặt cậu lúc này thì lại khác.
“Vậy Kyuhyun, anh có vấn đề gì?” – Changmin hỏi.
Changmin chăm chú lắng nghe, ghi chép lại rồi bật cười – “Sao triệu chứng của anh giống phụ nữ có thai thế?”
Kyuhyun cũng cười theo – “Bác sĩ là người thứ hai nói điều đó với tôi đấy!”
“Thật đấy, triệu chứng của anh, ngòai sản phụ mang thai ra thì không trùng với các bệnh tình nào khác cả. Anh kéo áo lên đi, tôi khám sơ rồi sẽ kết luận sau!” – Changmin kéo ống nghe ở cổ lên đeo lên tai. Kyuhyun ngoan ngoãn làm theo.
Changmin đặt ống nghe lên ngực phải của Kyuhyun. Cậu hơi giật mình vì cái lạnh của chiếc ống khi chạm lên ngực mình. Changmin im lặng chăm chú lắng nghe. Kyuhyun quan sát thái độ của Changmin, cậu thấy vẻ mặt của vị bác sĩ chuyển từ bất ngờ, sang khó tin, đến kinh ngạc và cuối cùng là bàng hoàng.
“Sao vậy? Có chuyện gì hả bác sĩ?” – Cậu lo lắng hỏi.
“Nếu tôi không nghe nhầm thì…” – Changmin ngập ngừng.
“Thì sao?” – Kyuhyun vặn hỏi ngay lập tức.
“Anh… anh có hai nhịp tim đập….” – Changmin nuốt nước bọt đáp.
~o0o~
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!!!!” – Cười lớn.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!” – Cười theo (mặc dù không hiểu tại sao mình cười).
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!!.” – Tiếp tục cười.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!” – Cũng cười tiếp (mặc dù càng lúc càng không hiểu)
“Ha ha ha…. Bác sĩ à ha ha….đừng đùa chứ…. Ha ha ha ha ha ha!!!!!” – Kyuhyun nói qua giọng ngắt quãng vì nín cười.
“Ha ha ha… Tôi đâu có đùa! Anh có đầy đủ biểu hiện, lại còn có hai nhịp tim đập nữa. Và lúc nãy anh thử que thử thai cũng thấy rồi đấy, cả mười cái đều dương tính. Lúc đầu tôi cũng bất ngờ chưa chắc chắn lắm, nhưng siêu âm xong rồi thì tôi chắc chắn!” – Changmin chỉ vào cái màn hình đang mập mờ một mớ hình hỗn độn với một ống nghe nối dài đang đặt trên bụng Kyuhyun – “Và kết quả là anh 100% đang MANG THAI!”
“Đừng đùa nữa…. Hahaha… Tôi sắp chết vì cười đây…. Hahahaaa…..” – Kyuhyun ôm bụng.
Nhìn này…” – Changmin chỉ vào một hình thù lờ mờ ngay chính giữa, hỏi Kyuhyun – “Anh có thấy cái đoạn màu trắng này không? Em bé của anh đấy! Theo kích thước thì tôi đoán đã được 1 tháng rồi!”
Kyuhyun trợn mắt nhìn cái thứ Changmin vừa mới chỉ. Nó có hình bầu dục, một đầu lớn hơn đầu kia, trên thân 4 thứ chỉa ra như 4 cọng chỉ. Chúng khẽ ngọ nguậy. Tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhận ra hình dạng của nó – hình dạng của một đứa trẻ. Kyuhyun im bặt. Cậu nuốt nước bọt lắp bắp – “Bác sĩ… bác sĩ nói thật ạ?”
“Uhm!” – Changmin gật đầu xác nhận.
“Thật 100%?”
“Uhm!”
“Thật đúng không ạ?”
“Uhm!”
“Chắc chắn là thật?”
“Uhm!”
“…”
“Uhm!” – Tiếp tục uhm mặc dù chả ai nói gì.
“…”
“1 giây…” – Changmin liếc nhìn đồng hồ trên tay, lẩm nhẩm, tư thế sẵn sàng.
“2 giây…”
“5 giây….”
“10 giây….”
“20 giây….”
Kyuhyun té xuống xỉu tại chỗ.
~o0o~
Kyuhyun từ từ mở mắt.
“Anh tỉnh rồi à?” – Trước mặt cậu là một khuôn mặt lạ, đang mỉm cười với cậu. Kyuhyun lập tức bật dậy, nhận ra mình đang ở trong một cái phòng bệnh
Người lạ nhẹ nhàng ấn Kyuhyun xuống giường – “Bình tĩnh, đừng xúc động quá mà ảnh hưởng tới thai nhi! May cho anh là tôi đỡ kịp đấy, nếu anh té thật thì nguy hiểm lắm!”
Kyuhyun ngoan ngoãn nằm xuống giường nhắm mắt lại. Đúng 2 giây sau, Kyuhyun mới nhận thức được những gì người đó vừa nói. Cậu lại mở mắt ra lại lần nữa. Vị bác sĩ trẻ tên Changmin vẫn đang cười với cậu. Kyuhyun bật dậy rú lên – “KHÔNGGGG!!!! KHÔNG PHẢI MƠ!!!!”
“Tôi đã bảo anh đừng xúc động mà!” – Changmin vội vàng trấn an.
“ANH ĐỪNG CÓ ĐÙA NỮA!” – Kyuhyun lập tức nắm lấy cổ áo Changmin gào lên – “TÔI LÀ CON TRAI MÀ, LÀM SAO CÓ ……” – Không thốt lên nổi cái chữ cần nói nữa – …. CÓ CÁI THỨ ẤY TRONG BỤNG ĐƯỢC!”
“Bình…. Bình tĩnh… tôi nghẹt thở…” – Changmin rên rỉ.
“BÌNH TĨNH CÁI QUÁI GÌ CHỨ?” – Kyuhyun vẫn tiếp tục gào lên.
“Bên… Bên ngoài nghe thấy đấy…” – Changmin dịu giọng.
Kyuhyun nghe đến đó thì đành cắn răng hất Changmin ra, trừng mắt gằn giọng – “Anh liệu hồn giải thích cho đàng hoàng, đừng có giỡn mặt với tôi!”
“Người ta nói phụ nữ mang thai tính tình nóng nảy đúng không sai!” – Changmin lầm bầm chỉnh lại vạt áo.
“Bác sĩ vừa nói gì đó?” – Kyuhyun cao giọng hỏi
“Đâu… đâu có nói gì đâu…” – Changmin cười trừ trước thái độ khủng bố của Kyuhyun, kéo ghế tới bên giường của cậu nói – “Anh bình tĩnh ngồi xuống đi rồi tôi giải thích cho nghe!”
Kyuhyun miễn cưỡng thả người xuống giường. Changmin bắt đầu giải thích – “Trường hợp con trai mang thai không phải là không có! Trước đây đã có một vài ca như thế rồi!”
“Tôi chưa bao giờ nghe nói tới mấy chuyện như thế!” – Kyuhyun lạnh lùng phán.
“Thứ nhất, như tôi đã nói, đây không phải là chuyện chưa từng xảy ra, cho nên cũng không có ai rảnh mà đi nói này nói nọ. Thứ hai, hầu hết những bệnh nhân gặp trường hợp tương tự đều muốn giữ bí mật để không ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của họ. Và cuối cùng, vì không mấy khi con trai quan hệ với con trai! Đã vậy, còn không chịu xài các biện pháp phòng chống an toàn nữa!!” – Changmin nhướn mày nhìn Kyuhyun. Cậu đỏ mặt quay đi chỗ khác tránh ánh nhìn của vị bác sĩ trẻ.
“Nhưng làm sao có cái chuyện phi lý đó được? Theo tôi biết muốn có…” – Kyuhyun mặt đỏ rần rần, cố bật ra cái chữ ấy – “… có…. em bé thì phải có….” – Nuốt nước bọt khó khăn – “…. có…. buồng trứng thì mới….” – căn răng cắn rưỡi – “…. mới thụ… thụ tinh được chứ….”
“Ý anh là tôi có nhiều hormone nữ hơn bình thường?” – Jaejoong trợn mắt hỏi.
“Uhm! Những người có nhiều hormone nữ hơn thì sẽ có nhiều thói quen nữ tính hơn bình thường!” – Changmin chớp mắt mấy cái nhìn Kyuhyun, miệng cười đầy nhã ý – “Có không?”
“Không!” – Kyuhyun đáp cụt lủn, quay mặt đi chỗ khác vì cậu biết là mặt mình đang cực kỳ phản chủ. Đúng là cậu thích chải chuốt hơn bình thường, chăm sóc thân thể cũng kỹ càng, thích sạch sẽ và thích nấu ăn. Tất cả đều là những thói quen và sở thích của con gái. Thế nhưng nếu chỉ có như thế thì cậy cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vấn đề cậu còn có một bí mật kinh hoàng nữa mà cậu không đời nào muốn cho người khác biết là cậu khi đi… toilet cũng ngồi chứ không đứng như con trai bình thường. Mặc dù cậu đã cố gắng sửa chữa đến cỡ nào vẫn không cảm thấy thoải mái khi đứng, cho nên cuối cùng là đến giờ mỗi lần vào toilet là lại chui vào lọai phòng tách ra riêng biệt. Trước giờ cậu vẫn luôn đổ lỗi cho mẹ và các chị làm ảnh hưởng đến tính cách bất thường của cậu. Bây giờ mới biết là do hormone trong cơ thể mình không bình thuờng.
Changmin nhếch miệng cười cười rồi tằng hắng tiếp tục bài thuyết giảng – “Ở một vài trường hợp như thế, các hormone nữ tác động lên cơ thể, đặc biệt là các tế bào sinh dục, sẽ sản sinh ra trứng. Bình thường số lượng trứng được sản sinh ra không nhiều nhưng mà vẫn là có. Và trung bình tỉ lệ thụ tinh thành công rất hiếm, khoảng 1/1.000.000. Tức là trong khoảng 1.000.000 người thì mới may ra có một người mang thai. Anh là may mắn lắm đấy!” – Changmin nhe răng cười với Kyuhyun như thể “Cung hỷ”.
“May mắn cái con khỉ!” – Kyuhyun gào lên, cậu vẫn không thể nào tin được cái chuyện mới nghe. Kyuhyun giật lấy cái cổ áo của Changmin thét lên – “Tôi là con trai! CON TRAI ĐẤY! Anh nói tôi sinh nó ra bằng đường nào hả? Hả? Hả? HẢ??”
“Đúng là không có đường nào cho anh sinh cả!” – Changmin tỉnh bơ đáp.
“Vậy thì anh nói tôi làm thế nào hả? Hả? Hả? HẢ???” – Kyuhyun gào lên.
“Tôi nói không có đường cho anh sinh nhưng không nói không có cách để lấy em bé ra!” – Changmin nháy mắt với Kyuhyun – “Mổ! Những trường hợp giống anh trước đây đều áp dụng cách thức này! Và tất cả đều mẹ tròn con vuông!”
Kyuhyun cảm thấy càng lúc càng chóng mặt. Cậu hỏi – “Bác sĩ, có thể cho tôi mượn giấy và bút được không?”
“Chi vậy? Mua sắm đồ cho em bé thì để sau đi! Tôi vẫn chưa giải thích hết mà!”
“Không có!” – Kyuhyun lầm bầm – “Tôi muốn viết di chúc trước khi tự sát!”
Changmin nhăn mặt – “Mắc gì tự sát?”
“Anh nói xem có cái gì không đáng để tự sát hả?” – Kyuhyun gào lên – “Đàn ông con trai rành rành như vậy mà bụng mang dạ chửa, tôi thà tự sát còn hơn! Anh nghĩ xem tôi nuôi nó bằng cách nào hả?”
“Anh không biết cơ thể con người là thứ kỳ diệu à?” – Changmin gỡ tay Kyuhyun ra khỏi cổ áo của mình, đặt nhẹ nhàng lên bụng cậu, ánh mắt của vị bác sĩ trẻ dịu dàng. – “Chỉ cần tình yêu là có thể nuôi dưỡng được đứa bé này thôi!” – Changmin nhăn răng cười với Kyuhyun – “Đương nhiên là phải ăn đầy đủ chất dinh dưỡng nữa!”
“Dẹp đi!” – cậu đứng dậy, đùng đùng lao ra khỏi phòng.
“Này, còn kết quả khám của anh để ở trên bàn này!” – Changmin gọi với theo.
Cậu lao trở vào phòng, giật cái phong bì trên bàn. Changmin nhếch miệng cười nhìn Kyuhyun. Cậu mặt nóng bừng bừng gào lên – “Tôi không đời nào tin những chuyện anh vừa nói. Đồ bác sĩ quan liêu!” – rồi lao ra khỏi phòng.
“Không tin mà cũng quay lại!” – Changmin cười vẫy tay theo bóng của cậu – “Hẹn gặp anh lần sau, Cho Kyuhyun!”
Kyuhyun vừa đi khuất thì có một cái đầu ló vào với một xấp tài liệu. Changmin khẽ reo – “Kibum!” – rồi lập tức chạy tới ôm cổ cậu ta.
“Changmin, hyung đang cầm tài liệu đấy!” – Kibum càu nhàu.
“Ah, xin lỗi…” – Changmin cười nói, càng xiết chặt hơn cổ Kibum, dụi dụi vào đầu cậu ta.
“Xin lỗi mà thế hả? Tránh ra cho hyung đặt tài liệu lên bàn!” – Changmin vẫn ôm cứng lấy Kibum dụi một cách say mê. Kibum thở dài bước đi, kéo theo cái thân nặng chịch vẫn bá lấy cổ mình.
Đặt tài liệu lên bàn, Kibum hỏi – “Có chuyện gì mà vui thế?”
“Em mới gặp một bệnh nhân rất dễ thương, giống y như hyung vậy!” – Changmin nói rất vui vẻ.
“Giống chỗ nào?” – Kibum nhướn mày.
“Dữ dằn và khó chịu!” – Changmin cười.
“Yah! Em đang chửi xéo ai thế?” – Kibum nạt.
“Thật mà! Ngoài mặt thì suốt ngày cằn nhằn nhưng lại không bao giờ nhắc đến chuyện phá hay bỏ cả, rất đáng yêu!” – Changmin cười lớn.
“Hả?” – Kibum không hiểu.
~o0o~
“Có cái chuyện quái quỉ gì không thể xảy ra trên trái đất này không? Bom nguyên tử? Bom hạt nhân? Sao không giết chết mình đi cho rồi!” – Kyuhyun hậm hực đập lên vô lăng xe. Cậu nhìn ra ngoài trời thở dài, tối om, cậu cũng không biết mình làm cái giống gì ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này lúc đêm hôm nữa.
Cậu gục mặt lên vô lăng, cảm giác mệt mỏi kiệt sức như vừa chạy bộ 1000m vậy, cậu xoa bụng rên rỉ – “Nhóc à, hành người ta vừa thôi!”
Mất 1 giây sau, cậu mới nhận ra hành động kỳ quái của mình – “Áaaaa, mình vừa nói cái gì vậy, đã nói là mình không tin những chuyện vớ vẩn đó mà!”
Kyuhyun đưa tay xoa trán. Cậu rút điện thoại ra bấm. Cậu muốn nghe giọng người đó. Chỉ cần nghe giọng nguời đó thôi…
“Alô!” – Đầu bên kia có người trả lời, có chút cao hơn bình thừong.
“Alô Hyukjae hả?” – Kyuhyun hỏi theo thói quen, trên môi cậu giãn ra thành một nụ cười. Nụ cười đầu tiên của cậu trong ngày.
“Ah, anh hỏi Hyukjae à? Xin chờ máy một chút!” – Tiếng đầu bên kia vui vẻ nói.
“Ah… cậu là Donghae phải không?” – Cậu vội vàng hỏi. Nụ cười trên miệng tắt ngúm.
“Ai vậy?” – giọng Donghae đầy ngạc nhiên qua điện thọai.
“Ah… tôi là Kyuhyun, đồng nghiệp của Hyukjae, chúng ta có gặp nhau vài lần rồi đấy!!” – Kyuhyun nói như một cái máy, đầu óc chợt trở nên trống rỗng một cách kỳ lạ.
“Ồ, thì ra là Kyuhyun!” – Cậu nghe tiếng Donghae cười bên tai mình – “Hyukjae đang tắm, anh có gì cần nhắn không? Đợi anh ấy tắm xong sẽ chuyển lời cho anh!”
“Kh…không có gì đâu….” – Kyuhyun cố giữ giọng bình thường – “Tôi đang tính gọi rủ Hyukjae đi uống bia, mà có cậu ở đó thì tôi thấy là mình đảm bảo bị từ chối rồi…” – Kyuhyun làm giọng bông đùa. Tiếng của chính mình vang lên mà nghe cứ như kim đâm vào tai vậy.
“Haha” – Donghae phá lên cười – “Không đâu, để tôi nhắn lại cho anh ấy!”
“Kyuhyun này!” – Donghae gọi giật giọng
“Sao?”
“Sao lại cảm ơn tôi?”
“Vì… tất cả những gì anh làm!”
Cậu kéo hai chân lên ghế, ôm chân gục mặt lên gối – “Nếu người ta không thích mình mà mình thích người ta là có tội sao?”
————~o0o~ FLASH BACK ~o0o~—————
“Kyuhyun này! Mình thích người ta mà người ta không thích lại thì có phải là tội không?” – Anh hỏi, vẻ mặt mơ màng, đưa ly rượu lên miệng nhấp.
“Sao tự nhiên lại hỏi thế? Cậu lại coi phim tình cảm rồi bị nhiễm phải không?” – Cậu giễu.
Anh lúng túng – “Không phải….”
Cậu bật cười trước bộ dạng của anh.
“Vậy chứ mắc gì hỏi tớ mấy chuyện đó!” – Cậu nhướn mày – “Hay là cậu thích ai rồi?” – Cậu nhăn răng cười, chờ cho anh nổi giận chồm tới xoa đầu cậu y như mỗi lần trước. Cậu thích mỗi khi tay anh đan vào tóc mình, vò cho bù xù. Dịu dàng đến khó tả.
Nhưng lần đó anh không trả lời, cũng không vò đầu cậu. Cậu ngước lên nhìn. Anh không nhìn cậu. Cậu hướng theo ánh mắt của anh. Và cậu thấy cậu ta. Người con trai đứng sau quầy Bar với một khuôn mặt dễ thương. Trên miệng anh nở nụ cười. Nụ cười mà cậu biết mình đã từng cười biết bao nhiêu lần mỗi khi chỉ cần nhìn thấy anh.
“Cậu thích cậu ta à?” – Tiếng nói phát ra từ miệng cậu như một cái máy.
“Ah… s… sao cậu biết?” – Anh lập tức dứt mắt ra khỏi cậu ta, lúng túng hỏi.
Cậu nhướn mày – “Trời đất, tớ chỉ nói chơi vậy thôi mà cậu đã đỏ mặt như vậy rồi!” – Cậu nhăn răng cười, trong người không một chút cảm xúc – “Nếu thích cậu ta như vậy thì mau tới làm quen đi!”
“Nhưng… nhưng lỡ cậu ấy không thích tớ thì sao?” – Anh chối đây đẩy.
“Mình thích người ta mà người ta không thích lại thì không phải cái tội đâu! Vả lại chưa thử thì làm sao biết phải không?” – Cậu cười nhẹ nhàng.
Anh ngỡ ngàng trước nụ cười của cậu, lúng túng nói – “Uh, cậu nói cũng phải!”
“Tớ nói thì đương nhiên phải đúng rồi. Cậu mau tới làm quen đi!” – Cậu đẩy anh ra khỏi ghế.
Anh vừa đi khỏi thì cậu cũng đứng dậy, bước ra khỏi quán với chai bia trên tay.
——————–~o0o~ END FLASH BACK ~o0o~————-
Cộc cộc cộc
Có tiếng gõ trên cửa kính xe làm cậu giật mình.
Cậu ngẩng lên vừa đúng lúc bắt gặp một khuôn mặt bên kia cửa kính xe. Gương mặt trời đánh mà cậu thề là sẽ bóp cổ cho tới chết nếu gặp lại – Choi Siwon.
————————– ~o0o~ TO BE CONTINUED ~o0o~ ————————
Share this:
Số lượt thích
Đang tải…
Thai 2 Tuần Tuổi Có Dấu Hiệu Gì? Quan Trọng Từ 1
Giải mã những tín hiệu mà cơ thể đang thông báo cũng khiến bạn có nhiều trải nghiệm thú vị, tránh lo lắng thái quá và sớm sở hữu một thai kỳ thật an toàn, nhiều suôn sẻ nữa đấy!
Phương pháp IUI còn có tên gọi khác là hình thức bơm tinh trùng vào tử cung. Hình thức này có chi phí phải chăng hơn hẳn thụ tinh trong ống nghiệm IVF nên ngày càng được nhiều cặp đôi để mắt, lựa chọn khi muốn có em bé.
Khi trứng tích tụ trong niêm mạc tử cung sẽ khiến dịch âm đạo tiết nhỏ. Tình trạng này làm bạn dễ đối mặt với hiện tượng chuột rút và có một chút máu báo hay còn gọi là chảy máu cấy ghép.
Trễ kinh, đau ở ngực và thai 2 tuần tuổi có dấu hiệu gìChưa dừng lại ở đó, trễ kinh cũng là một trong những dấu hiệu có thai sau IU 10 ngày. Kết hợp với đó nếu bạn cảm thấy ngực căng và đâu thì càng chứng tỏ rõ nét hơn việc bé cưng đã xuất hiện.
Tuy nhiên, khá nhiều lý do khác cũng dẫn tới hiện tượng chậm kinh. Chẳng hạn việc suy nghĩ nhiều, lo lắng và mong chờ có em bé hay thay đổi môi trường cũng gây nên tình trạng kể trên. Do đó, bạn cần kết hợp với các dấu hiệu khác để có kết luận chính xác hơn.
Biểu hiện của ốm nghén cùng thai 2 tuần tuổi có dấu hiệu gì ?Mặt khác, nếu bạn cảm thấy buồn nôn, mệt mỏi, thèm ăn, đau lưng, nhạt mồm,….thì rất có thể đây cũng là biểu hiện cho thấy việc IUI đã thành công.
Sự xuất hiện của hormone Estrogen cũng như các hormone thai kỳ khác chính là nguyên nhân hàng đầu dẫn tới những thay đổi lạ kể trên của bạn đấy!
Thai 1 tuần tuổi có dấu hiệu gì và thai 2 tuần tuổi có dấu hiệu gì?Thực tế ngay khi bé cưng xuất hiện, cơ thể mẹ đã có những thay đổi, biến chuyển để tạo ra môi trường phù hợp với sự phát triển của con. Vì lẽ đó, nếu bạn đang băn khoăn thai 1 tuần tuổi có dấu hiệu gì thì những biểu hiện sau đây có thể là lời giải đáp đấy:
Bạn cảm thấy chất nhầy ở cổ tử cung khác về cả màu lẫn mùi, nhiều hơn so với bình thường.
Bạn nhanh chóng thấy hiện tượng trễ kinh(đối với chị em có kinh nguyệt đều)./
Mẹ cũng cảm thấy trong người nóng hơn do thân nhiệt tăng lên.
Bạn nhạy cảm với mùi, mệt mỏi, tính khí thất thường
Các hormone thai kỳ cũng gây ra tác động tới bàng quang khiến bạn cảm thấy buồn tiểu nhiều lần trong ngày.
Vì thế, nếu thấy các hiện tượng trên đồng thời cùng xuất hiện, mẹ nên nghĩ ngay đến việc mình đã có em bé rồi đấy. Bạn nên đi lại nhẹ nhàng vì giai đoạn này sự liên kết giữa thai với cơ thể mẹ còn rất lỏng lẻo.
Thai 2 tuần tuổi có dấu hiệu gì?Tùy vào cơ địa và thể trạng của mẹ, trong giai đoạn từ 7-14 ngày sau khi thụ thai, thai mới bắt đầu tiến vào tử cung rồi làm tổ. Lúc này, bạn bắt đầu có những biểu hiện như:
Nhiệt độ cơ thể tiếp tục tăng cao, bạn thường xuyên cảm thấy bứt rứt, khó chịu.
Mẹ bầu nhạy cảm với mùi
Mẹ có máu báo với lượng nhỏ ở quần con sau đó biến mất.
Bạn cảm thấy thèm ăn hoặc không muốn ăn gì, nhạt miệng.
Mong rằng các chia sẻ dấu hiệu mang thai lần đầu vừa rồi sẽ giúp bạn đáng kể. Ở những tuần đầu tiên, việc siêu âm chưa mang lại kết quả rõ ràng ngay cả khi bạn đã có em bé. Nhưng các thay đổi trên cơ thể đã dần rõ nét hơn cả.
Mặt khác, việc giữ tâm lý thoải mái, ổn định, sự lạc quan sẽ giúp bạn có được sức khỏe tốt, tránh xa những trải nghiệm tiêu cực khi mang thai này nữa đấy!
Cập nhật thông tin chi tiết về Tuổi 16 Và Có Cục Cưng – Chap 2 – 1/2 trên website Dsb.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!